Ca Ô dựa đầu vào ngực Thiện Thiện, phía dưới có một cơ quan rộn ràng.
“Bụp —— bụp ——”
Tươi sáng và rực rỡ, anh đã nghe tiếng tim đập của Thiện Thiện cả buổi tối, mà anh hy vọng âm thanh dễ nghe này có thể vẫn luôn tiếp tục.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trời đã sáng, bờ biển lúc sáng sớm như cũ thực thoải mái thanh tân, ánh mặt trời nhuộm toàn bộ thế giới thành một màu vàng kim. Trong ánh sáng huy hoàng tại đây, Ca Ô dịu dàng lay Thiện Thiện tỉnh dậy, nói:
“Đi.”
Thiện Thiện xoa xoa đôi mắt, không hề giãy giụa đã bị Ca Ô ôm xuống biển, cô nói:
“Bây giờ còn quá sớm mà...”
Vì để nịnh cho cô vui mà gần đây Ca Ô thường đưa cô đi chơi ở những rạn san hô cạn, nơi đó có những đàn cá sặc sỡ, những bông hải quỳ nở rộ như những đóa hoa, nhưng chạm vào một chút chúng sẽ khép lại, còn có những con cua giơ càng nấp dưới những tảng đá, vây cá xòe tung giống như những con sư tử nhỏ, còn đi sát mặt đất, cá hình dẹp dẹp…
Kỹ năng bơi của Thiện Thiện không tốt, rất dễ bị thương khi đạp phải những rặng san hô sắc nhọn, cho nên vẫn luôn là Ca Ô mang cô theo. Nhưng vừa mới hừng đông, ra ngoài có phải còn quá sớm rồi không?
“Đi.” Ca Ô vẫn nói như cũ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ca Ô dùng một bàn tay ôm Thiện Thiện trong lòng, nửa người dưới cũng là hai chân của con người, từ sau khi tâm trạng của Thiện Thiện xấu đi anh thường xuyên giữ trạng thái như vậy, anh ôm Thiện Thiện, du lịch ở trong biển.
Mái tóc đen dài của Thiện Thiện bay ở phía sau người, cô được Ca Ô ôm bơi qua rạn san hô sặc sỡ, bơi vào trong một mảnh màu lam nhạt. Bọn họ không lặn xuống, vẫn luôn ở cách mặt nước tầm ba bốn mét, nước biển trong xanh, giống như là bơi lội ở trong pha lê xanh.
Bơi ra rất xa, Thiện Thiện ở trong nước nói không ra tiếng, liền kéo kéo tay anh, trong ánh mắt có sự nghi hoặc rõ ràng:
Đi đâu?
“Đi.” Tiếng của Ca Ô thế mà lại truyền tới tai cô một cách rõ ràng.
Thiện Thiện càng không thể hiểu rõ được, nhưng người đàn ông đang ôm cô lại đột nhiên đưa cô lặn xuống sâu, tách khỏi ngọc bích này, tiến về phía vực sâu đen tuyền ——
Thiện Thiện bắt đầu cảm thấy hô hấp khó khăn, giống như có tảng đá lớn đè lên trên ngực, bỗng nhiên Ca Ô dẫn cô bơi với tốc độ nhanh hơn, Thiện Thiện hơi nhíu mày đau đớn, cho đến khi cơ thể cô giống như xuyên qua một lớp màng bong bóng, Ca Ô nhanh chóng đưa cô lên, trồi lên mặt biển.
“Khụ khụ… Khụ khụ khụ…”
Khi không khí thay thế nước biển trong phổi, luôn luôn có chút khó chịu, chờ khi không khí thực sự thay đổi hoàn toàn, Thiện Thiện cảm thấy có gì đó không đúng —— mùi tanh của biển. Cô lưu lạc trên hoang đảo không biết đã bao lâu, nước biển trước nay chưa bao giờ có mùi tanh. Ngửi thấy mùi nước biển, Thiện Thiện bừng tỉnh, sau đó có một cảm giác rơm rớm nước mắt.
Cô... cô đã trở lại?
Đôi tay Ca Ô ở dưới nước nâng lên, để Thiện Thiện có thể nhẹ nhàng trồi lên mặt nước, cơ thể anh và Thiện Thiện dựa vào nhau rất sát, mặt cọ xát ở sau cổ Thiện Thiện, mạnh mẽ như anh mà trong lòng cũng dâng lên một loại cảm giác khờ dại.
“Thiện Thiện… Thiện Thiện… Thiện Thiện…”
Thiện Thiện lần đầu tiên nắm chặt tay anh, trong mắt ngập nước sáng lấp lánh, cô đang muốn nói gì đó, ở phía xa truyền đến tiếng động cơ ầm ầm, còn có tiếng người vui sướng gọi:
“Tìm được rồi tìm được rồi ——”
“Ở kia——”
…
…
Thiện Thiện và Ca Ô được vớt lên thuyền cứu sinh, cô khoác quần áo, uống nước ấm, chờ thuyền lớn thả cây thang kéo bọn họ lên, nghe loáng thoáng bên trên có tiếng người phấn khích:
“20 vạn* đó… Ha ha ha… 20 vạn! Phát tài rồi phát tài rồi…”
*20 vạn tương đương với gần 700 triệu.
Thiện Thiện vừa mặc quần áo vừa nghĩ, ai đưa ra cái giá này, mình cũng chỉ đáng giá 20 vạn sao?! Chết tiệt… cô bây giờ vô cùng phấn khích, trong tay cầm di động mới mượn được, chuẩn bị bấm số gọi cho luật sư của mình, sau đó nhìn di động mới kinh ngạc phát hiện ra thời gian mới được hai tháng?!
Căn cứ vào số lần mặt trời mọc và lặn, cô ít nhất đã ở trên cái đảo kia hơn một năm mới đúng…
“Xin chào, tiểu thư?!” Người thanh niên mặt mày hớn hở, vô cùng vui mừng đưa cho cô một cái túi, bên trong có chút đồ hộp, anh ta cố ý xuống dưới với bọn họ.
“Đói bụng không, ăn chút đi…”
Ai gặp thì có phần, toàn bộ những người tham gia cứu hộ trên thuyền đều có thể có được 20 vạn, hiện tại trên thuyền đều sắp phát điên rồi, bọn họ chỉ là đi ngang qua, tiền này coi như không có. Ánh mắt anh ta không khống chế được liếc nhìn về phía người phụ nữ này, mắt như sao sớm, lông mày như nhuộm hoa chàm, mũi cao nhọn, môi hồng da trắng, áo sơmi hoa xanh mặc ở trên người cô thế mà lại cũng có một cảm giác như đang đi du thuyền trên biển.
Nghe nói còn là tiểu thư gia đình giàu có, có rất nhiều tiền.
Anh ta lại không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Thiện Thiện cũng ngẩng đầu, thấy thanh niên làn da ngăm đen nhìn cô hơi ngây ngốc, cô nhướng mày. Đã lâu rồi chưa giao lưu với người bình thường, cô đã quen bị người ta nhìn chăm chú, cô là cô gái kiêu ngạo của trời, là trung tâm của đám đông.
“Cảm ơn…” Thiện Thiện nói, cô còn muốn há miệng hỏi là ai treo giải thưởng 20 vạn cho cô, nhưng cảm giác quen thuộc ấm áp lại bắn lên toàn thân cô.
Chất lỏng ấm áp và dính nhớp chảy trên da, Thiện Thiện lau lau mặt, một tay đỏ tươi, thân hình của anh thanh niên da đen mới vừa rồi mặt còn tươi cười chậm rãi ngã xuống, đầu đã nổ tung, đoạn cổ đứt lởm chởm, máu tươi còn đang chậm rãi trào ra…
Ca Ô còn đang từ từ thu xúc tu lại, xúc tu thịt dính đầy máu tươi chậm rãi biến thành hai chân của loài người, thon dài mà vô cùng chắc khoẻ.
Đầu gối anh đi tới bên cạnh Thiện Thiện, ôm Thiện Thiện vào trong ngực, nhỏ giọng gọi tên cô.
Thiện Thiện lệ rơi đầy mặt, cả người run rẩy, trên tàu thuỷ vẫn có tiếng người hò hét phấn khích, cái người “đàn ông” vừa mới giết người này đang nhỏ tiếng gọi cô.
“Thiện Thiện, Thiện Thiện…” Có ý lấy lòng.
“Tại sao anh phải giết, hả?!”
Thiện Thiện thấp giọng rống lên với anh, cảm xúc sắp bùng nổ. Một lát nữa cô phải giải thích như thế nào đây, đầu một người sống sờ sờ bị nổ tung, rõ ràng là người ta tốt bụng tới đây giúp đỡ, kết quả lại…
Mà người này lại còn ấm ức tía lia nói:
“Trước nay em chưa từng nói “cảm ơn” với anh...” vẻ mặt vô cùng ấm ức.
“Chẳng lẽ là vì chuyện này sao?!” Thiện Thiện vẫn hét lên với anh, giọng nói vẫn khống chế rất thấp.
Ca Ô vô tội trợn to mắt nhìn cô, đôi mắt trắng đen rõ ràng, Thiện Thiện rốt cuộc hiểu được, cho dù người này có bộ dạng giống con người như thế nào, bên trong anh vẫn chảy một dòng máu tàn nhẫn như cũ, quái vật không hề có nhân tính. Bề ngoài đẹp trai của anh và sự cưng chiều cô gần như vô điều kiện, khiến Thiện Thiện theo bản năng quên đi điểm này.
Tiếng người nói chuyện bên ngoài càng ngày càng gần, có người tới, chỉ cần rẽ qua chỗ ngoặt, là có thể phát hiện trên chiếc thuyền cứu sinh này lại có một cái thì thể không đầu.
Tiếng nói càng gần, Thiện Thiện lại giống như bị thao túng, ma xui quỷ khiến ném thi thể đi, đẩy xuống biển, nói với một đám thuyền viên đang bị sốc và hoảng sợ:
“Vừa rồi có cá mập trắng tới…”
Thiện Thiện làm bộ trấn tĩnh và bắt đầu nói dối, Ca Ô yên tĩnh ở một bên, ánh mắt dán trên người Thiện Thiện.
Thiện Thiện bị kéo lên cây thang, lên tàu thuỷ, một người phụ nữ dìu đi vào phòng, đám người phía sau nghị luận sôi nổi ——
“Sao có thể, cá mập trắng?”
“Mau vớt A Lâm lên, xem xem có chuyện gì!”
Ca Ô là người thứ hai đi lên, anh xoay người, nói với bọn họ:
“Là cá mập trắng tới.”
“Không thể nào.” Có một người kiên quyết phản bác.
“Là cá mập trắng tới.” Ca Ô lặp lại một lần nữa.
Người nọ còn muốn nói gì đó, nhưng đôi mắt dần dần trở nên dại ra, vẻ mặt bất mãn của những người khác cũng dần dần biến mất… Cuối cùng mọi người thong thả gật đầu liên tục, nói:
“Là, cá, mập, trắng, tới, …”