Tôi và Hoàng nói chuyện khá ăn ý, Hoàng rất vui tính, nóichuyện với anh ấy quả thật tôi cũng không thấy chán như lúc nãy nữa…
-Anh Hoàng đang làm gì?
-Anh mới tốt nghiệp đại học, giờ đang ở nhà ănbám ba mẹ nè!
-Hihi! Vậy hả? anh học ngành nào?
-Mỏ địa chất! đại học bách khoa!
-Vậy là mai mốt làm công nhân đào mỏ đó hả?
-ừ, bây giờ đang dào mỏ ba mẹ nè!
Bổng nhiên tay tôi có cảm giác đau, rồi sau đó bị lôi mạnhđi
-buông ra, anh làm cái gì vậy hả?
hắn không trả lời vẫn lôi tôi đi không hề thương tiếc
-anh có thấy mình buồn cười lắm không? Bạn gáianh đang ngồi ở trong đó, anh lôi tôi đi đâu nữa, anh có phải nhầm người rồikhông?- tôi mỉm cười chua chát
hắn dừng lại, quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt đục ngầu và lạnhlùng đầy tức giận
-em mà nói tiếng nào nữa thì đừng trách tôi!
Tôi sợ hãi, nín bặt, môi cứng đờ không nói nên lời.
Hắn lôi tôi ra xe một cách thô bạo, nhét tôi vào xe, tôicũng không dám kêu ca một tiếng. Rầm, tiếng cửa xe đóng lại nghe thật nặng nề.
Chiếc xe lao vút đi trong đêm tối. tôi ngồi trong xe khôngnói một lời, không nhìn hắn chỉ biết nhìn vào cổ tay đang đỏ rần, hắn đúng làdã man mà. Tôi liếc mắt sang hắn, hắn vẫn chăm chú lái xe và vẫn đang rất giậndữ.
Bây giờ tôi mới để ý, xe đang chạy trên con đường quen thuộc,con đường tới nhà hắn… tôi bắt đầu hoảng loạn, hắn tính làm gì đây?
-Nè, đừng xe… dừng xe…
Mặc cho tôi la hét hắn vẫn cứ như vậy. xe dừng ngoài cổng, mộtlần nữa cửa xe mở ra, hắn lại thô bạo lôi tôi ra ngoài. Tôi sợ hãi thật sự, tôila hét, đánh hắn nhưng vô ích, hắn miễn dịch với tiếng hét và vô cảm giác vớinhững món võ của tôi..
-Buông ra, tôi muốn về…thả ra..thả tôi ra..thả ra
Hắn lôi tôi lên phòng, đóng cửa lại..
…….
Không khí thật nặng nề, không ai nói ai câu gì, hắn ngồitrên giường, cúi mặt xuống nhìn hắn cô đơn đến tội nghiệp … tôi vẫn đứng ở đónhư trời trồng, giờ phút này nói chuyện với hắn thật khó khăn, đúng hơn là tôibây giờ không muốn nói chuyện với hắn, mặc kệ hắn tội nghiệp hay không, hắncũng đã lửa tôi, cuộc đời tôi ghét nhất là bị người ta lừa..tôi ghét hắn…Khôngthể chịu đựng không khí này thêm nữa tôi vội vàng quay lưng..
-em đang thử sự chịu đựng của tôi sao?
-Tôi… xin lỗi, sao tôi dám chứ- tôi cười khinh
-Vậy tại sao? Tại sao lại uống rượu, tại sao lạiđi nói chuyện với thằng đàn ông khác trước mặt tôi- hắn như bùng nổ, hắn nắm chặthai tay tôi rồi lắc mạnh người tôi
-Anh buồn cười thật, anh là gì của tôi mà quảntôi chứ, tôi làm gì với ai là chuyện của tôi, Phúc Đại ca à- tôi gạt tay ngườitôi- anh cứ đi chăm lo cho người anh yêu đi, còn chúng ta, hết rồi.