Nhìn em ngủ nhíu mày khôngyên lòng tôi thật đau, chắc lúc đó em hoảng sợ lắm, phải chi tôi đến sớm hơnchút nữa, phải chi tôi đừng làm em giận. đừng làm em hiểu lầm… Dũng gà, nhất địnhtôi phải cho hắn sông không bằng chết…
Ngồi ở phòng khách nghe Hà kểlại những xích mích giữa Kiều và em tôi thật đau đầu, không biết nên bênh aiđây, cả hai đều sai, nhưng Kiều đối với em như vậy thật quá tàn nhẫn, tôi phảinói chuyện với Kiều mới được…
Em bất ngờ xuất hiện làm nétmặt tôi âm trầm hơn, em nhìn tôi ngượng ngùng, khi em bước qua tôi, tim tôi nhưbị bóp nghẹt, tôi như có cảm tưởng chỉ cần em bước qua tôi, tôi sẽ mãi mãi mấtem, vội vàng giữ em lại, giờ phút này tôi thật sự không chịu đựng được nữa, emphải nghe tôi giải thích, ít nhất em cũng phải cho tôi giải thích chứ…
Sau khi tất cả mọi người ra về,trong phòng chỉ còn tôi và em, không gian thật yên tĩnh, tôi có rất nhiều chuyệnmuốn nói với em, có rất nhiều lời để giải thích nhưng khi đối mặt với em như vậytôi thật sự không biết bắt đầu từ đâu…em nhìn tôi, đôi mắt chờ đợi một lời giảithích, một lần nữa em lại đi xa tôi, tôi chạy như điên để giữ em lại, em khôngthể rời xa tôi được, tôi ôm em thật chặt như muốn em và tôi nhập thành một, emkhóc, tôi đau lòng, tôi giải thích, em tin tôi…
…….
Ngày hôm sau, tôi nhận đượcđiện thoại của mẹ báo tôi không cần về nhà nữa, ba mẹ tôi phải bay sang Mĩ đểgiải quyết một số việc, nhưng hôm qua tôi lại vừa báo với em rằng tôi phải raHà Nội, đúng thật là… nếu đã rãnh như vậy thì nên giải quyết chuyện của Kiều vậy!
Kiều thật bướng bỉnh, nói nhưthế nào cũng không chịu buông tha tôi…
-Anh đi sinh nhậtvới em, em sẽ nói ba mẹ hủy hôn!