Những ngày sau không có hắn cuộc sống của tôi thật buồn tẻ, tôi dường như trở thành con người khác, ít nói ít cười hơn, từ ngày đó tôi không còn gặp hắn và Bi nữa, chắc có lẽ đã quên tôi rồi, vậy cũng tốt...
-Nghi ới thầy Dụ gọi mày xuống văn phòng kìa!
-Ừ, tao biết rồi
...
-Chào thầy,thầy gọi em!-tôi lễ phép cuối đầu
-Ừ,dạo này mày học sao vậy?Càng ngày càng đi xuống?
-Em...chắc tại bài khó em khó vô thôi, em sẽ cố gắng
-Liệu mà học đừng để tao mời phụ huynh nha!
-Dạ, em biết rồi
...Không ngờ kết quả học tập của tôi lại như vậy, tôi điên mất thôi..
...
-Chiều này tao với mày cafe đi-con Hà nhắc tôi
-Ừ, vậy thì vào chở tao
... Tôi và con Hà đang định dừng xe để đi dạo quanh bờ hồ thì bị một đám xe vây quanh, màkẻ duy nhất trong số đó tôi nhận mặt đó là Kiều
-Trời, lâu quá mới gặp ha!Hôm nay thật là ông trời có mắt cho tao gặp mày!
- Mày muốn gì?-giọng tôi bình tĩnh
-Thì làm nhưhôm bữa mày làm với tao đó! À không taophải độc hơn mày chứ!
- Đê tiện
Bốp,bốp bốp..3 cái tát liên tiếp vào mặt tôi, đau và rát kinhkhủng...
- Con này mày muốn chết phải không-Hà hét lên
- Mày im đi, hôm nay tao chỉ xử nó, còn mày thì taotha, dù sao tao với mày cũng từng là bạn- Anh em, phần sau giao cho tụi mày, hưởng thụ đi
một đám khoảng 5 thằng con trai cười khả ố nhìn tôi
-******** buông tao ra, đừng đụng vào tao
Tôi cố gắng kêu gào nhưngvô vọng
- Thả bạn tao ra-Hà cũng kêu gào-Bi..Bi đúng rồi Bi
...
-
- Anh đang ở đâu, mau tới cứu con Nghi,con Kiều nó...
- Kêu viện binh hả?Đâu có dễ
Kiều thẳng tay tát Hà làm rớt điện thoại
- Bi ở bờ hồ.Mau cứu tụi em
Và tiếp sau đó là con Hà bị an tát, con Kiều và thằng bồ mới của nó ngồi xem những trò hay đo đệ tử nó tạo ra…
Còn tôi, tôi không còn biết trời trăng mây gió gì nữa, tôi cảm thấy toàn thân đau nhức, trước mắt tôi trắng xóa rồi tôi ngất đi và khi tôi tỉnh dậy lại một lần nữa tôi ở đây, căn phòng của hắn, nhà của hắn...Tôi cố gắng ngồi dậy lê thân mình xuống giường, đầu tôi, người tôi nhức kinh khủng, dưới phòng khách tôinghe có tiếng người...Có hắn, Hà, Linh, Khoa, Hồng, Bi và Dươngcùng một số đàn em của hắn.
-Má nó không ngờ thằng Dũng Gà dám đụng đến chị Nghi-Dươngchữi thề, giọng phẫn nộ thật…
-May thật, tới chậm chút nữa em thật không dám tưởng tượng tụi nó làm gì nữa-Hồng cảm thán
-Không thể bỏ qua dễ dàng vậy được, đại ca phân phó đi, tụi em đi san bằng địa bàn của nó
-Phế chân tay của nó-hắn nãy giờ ngồi trầm tư bậy giờ mới lên tiếng lời lói thậttàn nhẫn
-Ủa Nghi, mày tỉnh rồi hả?Sao xuống đây chi vậy?- một câu báo động của con Hà làm tất cả mọi người quay lại nhìn tôi
-Ờ...tôi khát nước - tôi bịa đại một lí do
con Hà vội dìu tôi từ cầu thang xuống rồi rót nước cho tôi - mày đỡ chưa?
-Ừ
Tôi nhìn hắn, hắn cũng nhìn tôi, đôi mắt ấy, tôi thật sự sợ đối mặt với đôi mắt ấy, tổn thương,tôi làm hắn tổn thươngsao?
-Thật sự cám ơnmọi người
-Chị hai đừng nói như vậy!
-Chị Nghi, sao chị đi học bị người ta ăn hiếp cũng không nói!
Nói, phải nói sao đây? Ai sẽ lấy lại công đạo cho tôi? Kiềulà người yêu của hắn, tôi chẳng là gì cả, sao tôi có quyền nói chứ… buồn cườithật…
-Mọi người đừng gọi em là chị hai nữa, em nghe kìlắm.. hôm này cám ơn mọi người đã cứu em, ơn này nhất định em sẽ trả…Em xin vềtrước, tao về trước đây
Tôi đứng dậy ra về, thật sự việc đối mặt với hắn rất khókhăn
-Nghi sao mày về được, mày như vậy mà đòi đi đâu-con Hà can
Khibước ngang qua hắn, tim tôi như muốn nhãy ra ngoài khi hắn nắm tay tôi lại…
-Mọi người về trước đi- hắn ra lệnh
Mọi người lần lượt ra về, bậy giờ trong căn nhà này chỉ cótôi và hắn…
-Tại sao không nói với anh?-hắn nói mà vẫn khôngnhìn tôi
-Chuyện gì?
-Em con giả bộ không biết?-hắn hét lên
-Nói? Tôi nói thì anh giúp tôi sao? Anh đã nóianh không thích tôi đánh nhau tôi nói thì anh giúp tôi sao? Còn nữa, con Kiêunó là người yêu của anh tôi nói anh xử nó không phải tôi lố bịch lắm sao?- đếnlúc này tôi không thể chịu đựng hắn nữa rồi, nhưng cũng không thể yếu đuối trướcmặt hắn được, cố nuốt nước mắt tôi mỉm cười chua chát – được rồi, dù sao cũngcám ơn đã cứu tôi, tạm biệt, tôi về đây!
-Đứng lại, ai noi với em Kiều là người yêu củatôi?-hắn vẫn ngồi trên sofa, mắt vẫn nhìn chằm chằm xuống đất, tôi thì vẫnkhông quay lưng lại nhìn hắn.
-Tự tôi có mắt nhìn, được rồi, dù hai người cóquan hệ gì đi nữa thì tôi cũng không muốn biết… chào!
Chân tôi bước những bước thật nhanh, tôi muốn được thoát khỏicăn nhà này thật nhanh, thoát khỏi cuộc đời hắn, thoát khỏi trò đủa của số phận
-Đừng đi… xin em đừng đi
Thật nhanh hắn vòng tay ôm tôi lại, cằm hắn tựa vào vai tôi,trong giây phút này chúng tôi thật gần mà cũng thật xa, tim tôi đập loạn xạ vàtôi cũng cảm nhận được tim hắn cũng đập nhanh không kém gì tôi…
-Anh với Kiều không như em nghĩ đâu! Người anhyêu chỉ có em thôi!
-Tại sao vậy? Sao anh lại xen vào cuộc đời tôi chứ,sao cứ làm khổ tôi anh mới chịu hả?-tôi khóc, khóc đến nổi không còn nghe rõ tôinói gì nữa
-Anh xin lỗi…em đừng khóc nữa!-hắn nhẹ nhàng launước mắt cho tôi, nhẹ nhàng hôn tôi, môi hắn thật mềm, thật nhẹ nhàng áp lên mộttôi, hôn lên những giọt nước mắt của tôi – đừng làm khổ anh nữa, anh không thểkhông có em…
Tôi thật sự lại bị hắn dụ rồi, tôi lại đắm chìm trong ngọtngào của hắn..