Dựa theo lịch hẹn, Thẩm Tinh Hòa đưa Thẩm Duyệt đến văn phòng của Vệ Mân, văn phòng của anh ngay tại nhà riêng. Thẩm Duyệt có chút kháng cự, trước sau đều là dáng vẻ lo sợ bất an.
Vệ Mân để Thẩm Tinh Hòa chờ ngoài cửa, anh và Thẩm Duyệt đơn độc trò chuyện. Hai người hàn huyên khoảng hơn nửa giờ, mãi cho đến khi bên trong vang lên tiếng vang "bang bang", Thẩm Tinh Hòa mới hoảng sợ, vội vàng đẩy cửa vọt vào.
Hai tay Thẩm Duyệt chống lên bàn, miệng thở hổn hển, sắc mặt trắng đến dọa người. Vệ Mân vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt tự nhiên nhưng trên trán lại có một vết đỏ chói mắt, máu đỏ tươi chảy dọc theo thái dương xuống, mảnh nhỏ pha lê vương vãi trên mặt đất. Anh bình tĩnh lấy một cuộn băng gạc trong ngăn kéo ra, băng lại miệng vết thương, sau đó nhìn Thẩm Tinh Hòa, giọng điệu mềm mại hiếm có: "Đừng nhìn."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô áy náy nhìn anh, sau đó đi đến bên cạnh Thẩm Duyệt, thử vỗ vỗ bả vai bà. Lúc này Thẩm Duyệt mới hoàn hồn, không biết lấy sức lực ở đâu mà đột nhiên đẩy cô ra rồi chạy ra ngoài.
Thẩm Tinh Hòa không có biện pháp, do dự nhìn Vệ Mân. Anh vẫy vẫy tay, khóe miệng giật giật: "Anh không sao, em đi xem dì trước đi, hiện tại cảm xúc của bà không được ổn lắm."
Thẩm Tinh Hòa cắn chặt răng, chỉ đành đuổi theo. Lúc cô mở cửa thì phát hiện Thẩm Duyệt đã vào thang máy, đến khi cô đợi được một chiếc thang máy khác đuổi xuống thì đã không thấy bóng dáng Thẩm Duyệt đâu nữa.
Cô chỉ có thể đi dọc đường về nhà tìm, về đến nhà lại phát hiện bên trong không có một bóng người.
Sau đó cô nhận được điện thoại bệnh viện gọi tới, Tần Thăng bị trúng mấy nhát dao, hiện tại đang cấp cứu ở bệnh viện.
Mà hung thủ lại là Thẩm Duyệt đang mất tích, bà cũng bởi vì giết người không thành mà bị cảnh sát đưa đi.
Đại não cô trống rỗng, cả người như rơi xuống vực, tay chân lạnh lẽo.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này Vệ Mân lại gọi điện thoại đến, sau khi hỏi rõ tình huống thì vội vàng trấn an cô: "Trong lúc phạm nhân bị giam thì người thân và bạn bè không thể vào thăm. Anh giúp em liên hệ một vị luật sư tương đối tốt, giúp em xem xét một chút."
Cô không có người đáng tin cậy, chỉ có thể không ngừng gật đầu, tay cầm điện thoại cũng run bần bật.
Vệ Mân hỏi địa chỉ của cô, cúp điện thoại xong lập tức lái xe qua.
Đầu anh chỉ đơn giản băng bó sơ qua, trên băng gạc còn có vết máu loang lổ.
Thẩm Tinh Hòa ngồi trên xe, không nhịn được hỏi: "Buổi sáng ạnh và mẹ em nói gì thế?"
Con ngươi đen nhánh của Vệ Mân nhìn chằm chằm cô, thở dài: "Nếu anh nói, thật ra anh còn chưa bắt đầu điều trị tâm lý, em tin không?"
Thẩm Tinh Hòa: "Có ý gì?"
"Nói chính xác thì, chúng anh mới chỉ bắt đầu hàn huyên về em khi còn nhỏ, không khí cũng coi như nhẹ nhàng vui vẻ, mãi đến khi bà nhận một cuộc điện thoại." Từ đầu đến cuối anh vẫn nhìn thẳng cô, giọng điệu chân thành, không có một chút dấu hiệu nói dối nào.
Thẩm Tinh Hòa không hiểu ra sao: "Nhưng không phải mẹ em mất trí nhớ sao?"
"Nói chính xác là do bà chọn mất trí nhớ." Vệ Mân chậm rãi giải thích.
Hai người đi đến bệnh viện, như lời Vệ Mân, chỉ có tìm được người gọi cuộc điện thoại cuối cùng cho Thẩm Duyệt kia mới có thể biết vì sao bà lại biến thành như vậy.
Mà người kia chính là ba dượng của cô - Tần Thăng.
Đến bệnh viện, Tần Thăng đang ở trong phòng bệnh, cũng may miệng vết thương đều không sâu, sau khi khâu xong, ngoài hơi suy yếu thì cũng không có vấn đề gì.
Lúc bọn họ đến cửa phòng bệnh, cảnh sát mới vừa lấy lời khai xong, cảnh sát nhíu nhíu mày, ngăn người ở bên ngoài, cấm thăm hỏi.
Trong lòng Thẩm Tinh Hòa sốt ruột, vội nói: "Tôi là con gái ông ấy, tôi vào xem ba tôi cũng không được sao?"
Cảnh sát kinh ngạc, đánh giá từ trên xuống dưới cô một lượt, sau đó quay đầu hỏi Tần Thăng nằm trên giường bệnh: "Đây là con gái ông sao?"
Tần Thăng gật gật đầu, miễn cưỡng cười cười.
Lúc này cảnh sát mới cho người vào, nghi hoặc nhìn bọn họ mấy lần sau đó mới đi ra ngoài.
"Ta biết con vì sao đến đây, con yên tâm, ta không tính toán khởi tố mẹ con." Tần Thăng từ ái nhìn cô, trong giọng nói mang theo một chút cưng chiều.