Vài phút sau tôi thấy cậu ấy chấp nhận lời mời kết bạn nên tôi nhấn vào biểu cảm hello như một thói quen khi kết bạn với ai đó.
Sau vài giây thì cậu ấy cũng hello lại, tôi bắt đầu gõ chữ:*cuộc đối thoại của tôi và cậu ấy trên điện thoại*tôi: "Cảm ơn cậu chuyện hồi sáng nha."Cậu ta: "Không có gì, lần sau đừng quên nữa là được."Tôi: "Đợi xíu tui chuyển khoản cho cậu"*ting* (đã chuyển thành công)Tôi: "Mà cậu tên gì v?"Cậu ta: "Lục Nhất Thiên.
Còn cậu?"Tôi: "Tui tên Lâm Kiều."LNT: "Cậu học trường nào vậy?"Tôi: "Tui mới chuyển về đây nên chưa biết học trường nào?"LNT: "Hay cậu học trường THPT Cao Hải đi, tui cũng học ở đấy."Tôi: "ừm, cảm ơn cậu nhiều"Cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc như thế đó, sau đó tôi xuống phòng khách thì thấy chị An đang sửa bản thiết kế, thấy tôi đi xuống thì chị An nói:"Kiều Kiều, lại đây, chị có chuyện muốn nói với mày này."Thấy vậy tôi chạy lại ghế sofa- nơi chị An đang ngồi và nói:"Có chuyện gì thế chị?""Cũng không có gì to tát đâu.
Sắp vào năm học rồi nên chị định nộp hồ sơ của mày vào trường THPT Cao Hải, mày thấy thế nào?""Dạ cũng được"- Tôi vui vẻ nói"Ừ, để mai tao nộp, giờ mày cút được rùi đấy."- Chị An vừa nói vừa xua tay đuổi điTôi bĩu môi hứ" một cái rồi đi vào phòng nằm trên giường đọc truyện tranh tiếp.
Những ngày tiếp theo tôi cũng chỉ ở nhà đọc truyện, lướt điện thoại cũng được 1 tuần rồi.
Đêm trước ngày khai giảng tôi chuẩn bị sách vở và những đồ dùng cần thiết vì ngày mai sau khi khai giảng sẽ lên lớp học lun, tôi mong cuộc sống học đường ở ngôi trường mới này sẽ tốt và tôi sẽ có thật nhiều bạn ở đây.Sáng ngày hôm sau, sau khi ngồi liền 1 tiếng đồng hồ thì cuối cùng lễ khai giảng cũng xong.
Vì lần đầu đến đây, tôi khá khó khăn trong việc tìm lớp.
Bỗng tôi va phải một người khi đang đi tìm lớp, tôi hơi khom người nói:"a...xin lỗi nha"Nói xong tôi ngửa mặt lên thì thấy đó là Lục Nhất Thiên- người hôm trước gặp trong siêu thị, tôi đơ người, cậu ấy nói:"Lại gặp nhau rồi""ừm"- tôi vui vẻ gật đầu"Cậu làm gì ở đây?""Tui học ở đây chứ sao.""ừm.
Cậu đang làm gì vậy?"- cậu ấy gật đầu một cái rồi nói tiếp"Tui đang tìm lớp 11a5""Vậy đi theo tôi""ờ..."Rồi tôi theo cậu ấy lên lớp, thấy cậu ấy bước vào lớp đọc tờ giấy dán trên tường tôi hỏi:"Cậu không về lớp sao?""Tôi học ở lớp này"- cậu ta không nóng không lạnh thản nhiên trả lời tôi"Thật sao? Vậy tôi học cùng lớp với cậu rồi, nếu mà còn ngồi cùng bàn nữa thì chúng ta phải có duyên lắm đấy.""Ồ, vậy sao? Chúng ta có duyên thật đấy."- Cậu ta chỉ tay lên góc trái bên dưới tờ giấyThì ra tôi và cậu ấy lại là bạn cùng bàn.
Chúng tôi cùng nhau về chỗ của mình.
Thấy chúng tôi ngồi vào chỗ thì hai bạn bàn trên quay xuống nói chuyện:Bạn nữ nói: "hi, bạn là học sinh mới à? Cậu tên gì vậy?"Tôi: "ừ, mình mới chuyển đến đây, mình tên Lâm Kiều, cậu có thể gọi mk là Kiều Kiều."Bạn nữ: "Còn mình tên Phi Ánh, người ngồi cạnh mình là thanh mai trúc mã của mình Trần Phong."Trần Phong bên cạnh nghe vậy lại nói:"ai ya, cậu giới thiệu thiếu rùi, để mình tự giới thiệu.
Mình tên Trần Phong, là người đẹp trai tài giỏi hào phóng xuất sắc nhất ở đây"Phi Ánh tiếp lời:"còn là một người lắm chuyện xấu tính"Lục Nhất Thiên cũng hùa theo nói:"là một người ồn ào thích lo chuyện bao đồng"Nhìn thấy mặt của Trần Phong bị hai người bọn họ trêu tức làm tôi kiểu:"Phụt...hahaha.
Cậu ấy còn rất vui tính mà"Nghe thấy được khen Trần Phong liền vui vẻ nói:"hứ, vẫn là bạn học mới hiểu mk, đâu như lũ bạn đểu các cậu.
Sau này cậu là anh em tốt của mình, mk sẽ bảo kê cậu, chắc chắn sẽ không có ai dám bắt nạt cậu."Phi Ánh liền bĩu môi nói:"Hứ, mình không chơi với cậu nữa.
Rõ ràng cậu bảo với mình là cả đời này chỉ có mình là anh em tốt nhất của cậu thôi mà, mình sẽ nói với chú là cậu bắt nạt mình cho chú đánh chết cậu thì thôi."Trần Phong nghe thấy thế liền sợ như cún con mà dỗ dành:"Thôi mà, mk xin lỗi.
Mình thề là chỉ có cậu là bạn tốt nhất nhất trên thế gian này của mình.
Nhất Thiên và Kiều Kiều chỉ là bạn tốt xếp thứ hai thôi, cậu đứng thứ nhất trong tim mk mà..."- cậu ấy tuôn một tràng dài ra như đã nói nhiều lần ýVậy là tôi và Lục Nhất Thiên ngồi nghe Trần Phong dỗ Phi Ánh và kể chuyện của họ cho tôi nghe đến khi thầy vào lớp mới thôi, Trần Phong còn bị thầy mắng tội nói chuyện nữa.
Ngồi nó chuyện một lúc tôi mới biết Trần Phong và Phi Ánh là thanh mai trúc mã lớn lên với nhau từ nhỏ, còn Lục Nhất Thiên chỉ làm bạn với họ từ năm 10 tuổi đến nay vì lúc trước cậu ấy sống ở thành phố khác, sau khi chuyển về đây mới làm bạn với họ.Họ còn kể với tôi cách họ quen nhau nữa.
Năm Lục Nhất Thiên 10 tuổi, cậu ấy cùng bố mẹ về đây sống.
Một hôm cậu ấy đi qua công viên nhỏ- nơi lần đầu khi tôi đến đây đã thấy Trần Phong bị 3 đứa trẻ khác vây lại đánh, cậu ấy thấy cảnh tượng ấy liền xông vào giải vây rồi cả hai người kết hợp lại đánh đuổi hết lũ trẻ ấy.
Sau đó Phi Ánh cùng bố mẹ chạy tới công viên liền đưa họ đi trị thương, sau đó họ bắt đầu thân nhau và có duyên cùng học cùng chơi với nhau đến tận bây giờ.
Đó là câu chuyện của 3 người họ, thật tuyệt vời!.