Sau khi viết xong bảng kiểm điểm, chuông nghỉ giải lao cũng vang lên, Thiên Di uể oải mở cửa bước ra khỏi văn phòng, bên cạnh là Gia Bảo.
- Quên mất, anh đến văn phòng làm gì vậy? – Cô như sực nhớ ra, hỏi
- Anh là hội trưởng hội học sinh mà, ngày nào cũng phải có mặt ở văn phòng để nộp tài liệu – Gia Bảo nhẹ nhàng trả lời.
Chợt có 2 nữ sinh đi ngang qua, nhìn chằm chằm vào Gia Bảo.
- Oa.. Anh Gia Bảo kìa!! Giống quá đi mất!! – Một nữ sinh với cặp mắt đã hiện lên 2 trái tim to đùng, kích động hét lên
- Có phải là anh em song sinh không nhỉ?? Trời ơi ai cũng đẹp trai hết!! Chết mất!! – Nữ sinh còn lại cũng phấn khích hét lên, lấy tay ôm mặt, si mê nhìn Gia Bảo.
Giống? Song sinh? Bọn họ đang nói gì thế nhỉ?
Thiên Di khó hiểu nhìn 2 nữ sinh kia, rồi quay sang Gia Bảo. Gương mặt anh lúc này chợt trở nên căng thẳng kì lạ, mồ hôi trên thái dương cũng chảy thành giọt xuống gương mặt góc cạnh.
- Anh sao thế? Không khoẻ à? – Cô lo lắng hỏi.
- Không.. Anh không sao. Ta đi thôi. – Gia Bảo hơi giật mình nhìn cô, cố nở nụ cười nhẹ.
. . .
Cô và anh cứ thế đi ngang qua các phòng học đông như kiến ồn ào tiếng la hét cuồng loạn của đám fan Gia Bảo, tất nhiên cũng không thể thiếu vô số ánh mắt nhìn chòng chọc vào 2 người. Bất giác cảm thấy khó chịu. Sao ánh mắt của họ nhìn cô cứ như là đang vô cùng căm ghét vậy nhỉ? Cô có làm gì họ đâu?
Từ xa, một chàng trai mang đồng phục trường Magic ( trường cô í ^^) với rất nhiều cô gái vây quanh đang đi tới.
Ừ, hình ảnh này chẳng có gì gọi là lạ nếu không muốn nói thẳng ra là quá bình thường bởi vì trường này nữ sinh nổi tiếng hám trai mà -_- ( tất nhiên cũng sẽ có trường hợp ngoại lệ ^^) Nhưng điều đáng kinh ngạc ở đây, là người con trai đó và Gia Bảo lại giống nhau như 2 giọt nước. Tưởng như đang có một tấm gương cỡ lớn đặt ở trước mặt vậy.
Người con trai đó có đôi mắt màu xanh lam sâu hun hút rất quyến rũ, mái tóc nâu ánh tím bồng bềnh, chiếc mũi cao thẳng tắp và đôi môi mỏng đẹp như cánh hoa đào.
Không khó để cô nhận ra, là tên Hoàng tử biến thái chết tiệt hôm ấy đã cướp mất nụ hôn đầu của cô!! >"<
Khoan đã, hình như có gì đó không đúng. Không phải Hoàng tử và Gia Bảo là một sao? Người có hai nhân cách ấy?
Thiên Di đần mặt nhìn qua nhìn lại.
Bên cạnh cô là Gia Bảo.
Trước mặt cô cũng là Gia Bảo.
Chỉ khác mỗi màu mắt.
Vài phút sau não bộ cô mới xử lí kịp thông tin, và nhận ra rằng, chẳng có con người nào có 2 nhân cách mà cô biết cả, đơn giản chỉ là cô đã quá thơ ngây tin vào lời tên Hoàng tử biến thái ấy, hay nói thẳng ra là đã bị lừa một cách dễ như chưa bao giờ được khó ( t/g: Ngốc quá mà
~ TD: *mặt đen hơn Bao Thanh Thiên**phi dép*
t/g: *chạy vắt chân lên cổ* )
Tên Hoàng tử khẽ nhếch mép làm đám con gái máu mũi phun ra như đài phun nước, la hét điên loạn.
- Lâu không gặp, vẫn khoẻ chứ, anh trai?
Sau câu nói của tên Hoàng tử, xung quanh bỗng trở nên im ắng lạ thường, có thể thấy rõ sự tò mò lẫn hoang mang trong mắt đám học sinh nhiều chuyện kia, nhưng chưa đầy 3s sau, lại nổi lên tiếng xì xầm.
Anh trai??
Thiên Di há hốc mồm, nhìn sang Gia Bảo. Chuyện gì thế này?
Anh hơi mím môi, khuôn mặt chợt căng thẳng trở lại, mồ hôi cũng rịn ra trên trán.
- Ừ, lâu không gặp, Gia Minh. – Rất lâu sau Gia Bảo mới không nhanh không chậm trả lời.
Con người tên Gia Minh kia lại nở nụ cười nửa miệng, chiếc khuyên tai bên trái chợt loé lên tia sáng quỷ dị, đôi mắt xanh khẽ quét sang cô.
Gia Bảo khi thấy hành động của Gia Minh, bàn tay to lớn không hẹn mà gấp gáp nắm chặt lấy bàn tay cô.
Thiên Di ngạc nhiên nhìn anh rồi nhìn xuống bàn tay đang bị nắm chặt của mình, mặt cũng đỏ lên, ở đây nhiều người lắm đó!
Reng.. Reng.. Reng..
Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ giải lao đã hết, học sinh lục đục về lại lớp mình dù vẫn rất luyến tiếc muốn xem tiếp chuyện hay ( hóng hớt thấy sợ -_-)
Gia Bảo mỉm cười với cô, dịu dàng nói:
- Em về lớp đi.
Thiên Di có chút lưỡng lự. Nhìn Gia Bảo, rồi lại nhìn sang Gia Minh. Sau đó mím môi chạy đi, không quên vẫy tay tạm biệt:
- Vậy em về lớp trước, tạm biệt.
Hành lang bây giờ chỉ còn 2 người con trai giống nhau như tạc.