“Á!” Bởi vì đau đớn mà cô co quắp cả người.Tay Chu Tử Ninh vuốt ve mái tóc mượt mà óng ả sau lưng cô, nhẹ giọng dỗ dành.“Đi ra ngoài! Anh đi ra ngoài cho tôi!” Cô rơi nước mắt, cổ tay bị siết đến đỏ lằn nhưng cô không cảm thấy đau.Chu Tử Ninh chậm rãi lau nước mắt cho cô.“Anh là Cúc Ú.
Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở thùng rác dưới lầu nhà em, nhận nuôi anh là lúc em đang ở trường.
Em đã từng tắm chung với anh ở nhà vệ sinh nữ trường học, ngày đó em mặc quần nhỏ màu hồng.
Còn muốn anh nói tiếp nữa không?“Anh….” Khóe mắt của Vân Du còn hơi ươn ướt.
Cô nhìn anh nghi ngờ.
Vì sao anh ta biết? Có thật anh ta là Cúc Ú không? Nhưng nếu không phải thì làm sao anh ta có thể biết đến những chi tiết này?Chu Tử Ninh nhìn sắc mặt tái nhợt của cô bằng biểu tình phức tạp rồi một hơi thật sâu.“Em có hiểu cảm giác phải trơ mắt nhìn bác sĩ cắt đi bộ phận quan trọng của chính mình là cảm giác gì không?” Chu Tử Ninh oán hận hỏi.Vân Du chỉ cảm thấy chính mình đang bị xé toạch từ ngoài vào trong.
Gốc rễ nam tính to lớn đâm vào con đường khô khốc như một chiếc dao lạnh buốt đang xuyên thủng cô.
Máu tươi từ mông cô chảy xuống thấm ướt ga trải giường.Trong lòng cô rất rối ren.
Nếu như Chu Tử Ninh là Cúc Ú thật thì tội này của cô quá lớn rồi!Chu Tử Ninh cắn lên bờ vai nõn nà của cô, hàm răng sắc bén găm vào da thịt.
Đầu lưỡi mềm mại liếm láp da dẻ yêu kiều của cô.
Hành động này vừa có nửa phần thù hận lại vừa có nửa phần yêu thương.“Xin lỗi anh….” Cô khóc thút thít nói.“Như vậy chưa đủ! Nếu em muốn thành tâm xin lỗi thì hãy dùng miệng trên lẫn miệng dưới của mình “xin lỗi” anh ở một trăm địa điểm khác nhau đi!” Mới trải qua chuyện này lần đầu nên cậu cũng không thể giữ lâu hơn.
Cậu đẩy sâu vào u huyệt, tinh dịch nóng hổi sền sệt được bắn ra.“A—-” Bỗng nhiên bị một luồng chất lỏng ấm áp ập vào thân thể làm cô bất ngờ há miệng ra, ngón chân co lại..