Đi qua tôi, cô ta ghé sát lại nói nhỏ một câu: "5h chiều nay, cafe K2, tôi đợi chị"
Ối trời ơi! Tình địch đe dọa chính thức là đây!
Tôi gật đầu, cười tươi đáp lại cô ta. Cô đã có gan thách tôi, thì còn gì phải ngại nữa!
Cửa sập vào, yên tĩnh bao trùm, không khí có đôi chút kì quặc.
Tôi cầm lấy thìa, xúc miếng cơm to tổ chảng tống vào miệng.
Tức giận! Tôi tức giận đó, có ai biết không???
- "Mày bình tĩnh đi. Tao thật ra không có chút nào mờ ám với cô ta cả. Chỉ là cô ta tưởng tượng lung tung nên bám dính lấy tao thôi."
Tôi gân cổ lên cãi ngang: "Thế đáng lẽ ra mày phải tìm mọi cách để cô ta khỏi lẽo đẽo theo chứ!"
...
Nhìn bộ mặt thành khẩn của hắn, khẳng định 100% là sự thật, tôi thấy thương thương >.