Bạn Trai Tôi Là Trai Hư


Ôm đủ rồi Lục Viễn luyến tiếc buông cô ra,bây giờ anh không thể manh động được.

Về sau thời gian còn nhiều nên không cần vội.

Môi mỏng của anh khẽ nở nụ cười lưu manh,chân dài đứng lên.

Tiện tay còn xoa nhẹ đầu cô,giọng điệu trêu chọc liền khiến cả mặt của Thẩm Đường đỏ bừng.

"Vậy bạn trai của em đi về đây,sáng mai gặp lại"
"!.

"
Thẩm Đường bơ vơ ngồi bất động tại chỗ,chỉ có khuôn mặt cô là có sự biến đổi thôi.

Vậy là cô với anh chính thức đến với nhau rồi sao,nhưng sao người ngại ngùng chỉ có một mình cô thế kia.

Anh ngược lại tiếp nhận rất nhanh còn văng hai từ'Bạn Trai'rất thuận miệng nữa chứ.

Dẻo miệng như thế hỏi sao con gái cả trường đều mê cậu ấy kia chứ.

Niềm vui sướng cùng với sự xấu hổ lập tức ùa về khiến cô phải chui tọt vào trong chăn ,ở trong đó cứ cười ngốc mãi thôi.

Cũng chính vì lý do vui quá nên mất ngủ đến tận 2g sáng cô mới chợp mắt được,sáng hôm sau cô liền ngủ một mạch cũng không nghe được chuông báo thức.

Đến khi ngoài cửa phòng ngủ vang liên hồi tiếng gõ thì cô mới lớ ngớ mở mắt,bàn tay nhỏ nhắn của cô với loạn xạ trên giường tìm di động.

Nhìn thời gian đã là 6 giờ 30 phút cô há hốc trợn trắng mắt.

Vội nói lớn về phía cửa rồi chui tọt vào nhà vệ sinh.

"Con dạy rồi mẹ ơi,mẹ mau nói Lục Viễn đi học trước đi đừng đợi con nhé"
Tất nhiên trước đây cô đều lén lút mỗi ngày đến trường cùng Lục Viễn,ba mẹ cô đều không biết gì cả.

Cho đến tối hôm qua,anh vậy mà trình bày hết tất cả với ba mẹ cô.

Cô còn tưởng ba mẹ sẽ phản đối ai ngờ còn giơ chân giơ tay ủng hộ nhiệt tình,tiện thể con nhờ vả anh quan tâm chăm sóc cô cơ đấy.

Nên bây giờ cô mới thản nhiên nhờ mẹ nói với Lục Viễn một tiếng,cô biết tính của anh rất ghét phải đợi người khác bởi chính bản thân anh luôn là người đúng giờ,làm việc gì đều tính theo thời gian cả.

Thời gian đến lớp của học bá không thể lãng phí.

Sau khi vệ sinh,thay quần áo xong xuôi.

Thẩm Đường mới từ trong phòng vệ sinh bước ra.

Cô còn đang gấp gáp tay thì buộc tóc,tay thì cầm lấy vớ chân,không để ý trong phòng cô còn có một người đang đứng sờ sờ ,ánh mắt nhàn nhã nhìn lấy cô.

Cô vừa đeo cặp lên vai lúc này mới quay đầu nhìn về phía cửa phòng,thì liền thấy Lục Viễn một thân cao lớn đang ngả ngớn đứng dựa vào cửa,cô bất ngờ đứng im như thóc còn đưa tay lên dụi lại mắt,rồi lại mở mắt nhìn anh lần nữa.

Khó tin vào mắt mình,sao anh lại ở trong phòng của cô vậy.

Lục Viễn nhìn cô rồi lại nhìn đồng hồ,còn đứng đây đợi cô mở miệng hỏi thì muộn học là cái chắc.

Anh nhanh tay đi lại gần cô rồi nắm tay cô kéo ra khỏi phòng.

Cô chú Thẩm vừa nãy đã đi làm rồi nên anh mới dám ngang nhiên nắm tay cô như vậy,vừa đi vừa giải thích sự tình cho cô hiểu.

"Mẹ Thẩm nhờ tớ lên gọi cậu đấy,vừa nãy cũng là tớ gõ cửa"
"!.

"
Anh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô bằng ánh mắt cưng chiều rồi cười khẽ,giờ này đi xe đạp thì không kịp nữa rồi.

Lúc nãy anh đã nhờ chú Lý đậu sẵn xe trước cổng,anh mở cửa ghế sau ra để cô ngồi vào trong rồi mình cũng ngồi vào theo.

Lúc này cô mới nghiêng đầu qua nhìn góc nghiêng của anh.

Mọi việc vừa sảy ra cứ như lẽ thường ấy nhỉ,sao anh lại tự nhiên được như thế.

Lần đầu tiên cô được bạn trai mới nhậm chức gọi dậy đi học đấy.

Bạn trai trước của cô cũng chưa được bước vào nhà cô bao giờ đâu.

Lục Viễn bất chợt quay đầu nhìn sang phía cô,đôi mắt hẹp dài nhìn xuống Thẩm Đường.

Anh hơi lại gần cô làm cô sợ hết hồn,do bản năng đầu của cô liền ngả về sau với tốc độ cực nhanh.

Cô nheo mắt chuẩn bị đón nhận cơn đau sắp ập đến,thể nào đầu cô cũng đập mạnh vào kính xe cho xem.

Thẩm Đường mở to mắt ra,cảm nhận được đệm thịt sau đầu của mình.

Là bàn tay của Lục Viễn,cô lập tức ngồi thẳng dạy kéo tay anh qua nhìn trái nhìn phải.

"Cậu có sao không,có đau không"
"Đau"
Không kịp nghĩ nhiều cô liền xoa xoa tay cho anh còn ngây thơ thổi nhẹ vài cái.

Lục Viễn ở một bên nhướng mày,vẻ mặt hưởng thụ nhìn bàn tay nhỏ nhỏ mềm mềm của cô đang nắm tay mình.

Lâu lâu lại cảm nhận được luồng khí nóng từ môi của cô liền ngứa ngáy trong lòng,anh không chịu đựng được nữa liền rút tay lại.

Lúc này đây Thẩm Đường mới nhìn theo hành động của anh thì phát giác anh vậy mà ngồi gần vào cô.

Chỗ ngồi của cô là sát cửa sổ,rõ ràng ghế sau đủ cho ba người ngồi nhưng anh lại nhích hết qua bên này kế bên kia thì chừa ra cả một khoảng.

Quả thật trước kia cô rất mạnh bạo theo đuổi anh không biết ngại,nhưng bây giờ tiếp xúc như này quả là quá sức chịu đựng của cô.

Thẩm Đường liền quay đầu lại nhìn phía trước,giọng điệu đứng đắn.

"Cậu nhích qua kia đi,ngồi gần như vậy không hay đâu"
Lục Viễn hiên ngang vắt ngang tay về phía sau,nhìn thế nào cũng là đang ôm lấy bả vai của cô,giọng điệu lưu manh.

"Tớ ngồi gần bạn gái của tớ thì có gì không hay"
"!.

"
Quả thật anh nói rất đúng cô không bẻ lại được,liền đuối lý im lặng để mặc cho anh làm gì thì làm.

Suốt cả quãng đường đến trường,cái tên này không thể ngồi yên được mà.

Lâu lâu lại lấy ngón tay cuốn lấy tóc cô nghịch nghịch,một lúc lại dựa hết cả vào người cô,nặng chết đi được.

Nhưng cô lại chẳng lấy nổi một lý do nào để từ chối.

Chỉ hậm hực lườm huýt anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui