Khi Khương Thi còn là một đứa trẻ, cô thỉnh thoảng nhìn thấy các bạn cùng lớp khóc lóc với cha mẹ ở trước cửa cửa hàng đồ chơi, muốn được mua búp bê Barbie được trưng bày ở nơi dễ thấy nhất của quầy.
Đôi khi trong trường, cô có thể nghe thấy cô gái ở bàn bên cạnh trò chuyện với bạn bàn trước về việc trang điểm cho búp bê, điều này luôn thu hút rất nhiều bạn bè.
Cô không có đồ chơi kiểu này, cũng không có chơi trò thay quần áo cho búp bê, cô hoàn toàn không hiểu thay quần áo có cái gì thú vị cho đến khi có cơ hội chọn quần áo cho Tiểu Lục.
Rèm của phòng thử đồ từ bên trong mở ra, Lục Kính đứng ở bên cửa một tay chống lên khung cửa, áo sơ mi trắng đơn giản và quần jean rách sáng màu, hơi thở sạch sẽ của một thiếu niên phả vào mặt, xứng với khuôn mặt rắn rỏi và đẹp trai này.
Hai hơi thở của sức trẻ và sự bền bỉ kết hợp với nhau tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ.
Cô nhân viên bên cạnh bí mật đỏ mặt, nụ cười trên miệng không thể kìm nén được, "Bộ quần áo này rất hợp với anh ấy, nhìn còn đẹp hơn cả người mẫu của chúng tôi."
Lục Kính đi tới chỗ Khương Thi, hơi ngẩng đầu lên, không nói chuyện., lặng lẽ nhìn cô.
"Khen anh mau, khen anh, anh không muốn nghe cái gì ngoại trừ khen ngợi!" Khương Thi tự động diễn giải, đưa mắt lên xuống, tỉ mỉ đánh giá một vòng rồi hài lòng gật đầu, "Thật hợp với anh.
Chính là những gì em tưởng tượng.
Không, nó còn hoàn hảo hơn cả em tưởng tượng."
Lục Kính cúi xuống, giả vờ rằng anh không nhìn thấy sự thay đổi trong mắt của nhân viên, và nhẹ nhàng hỏi cô," Em có còn muốn xem? "
"Ừ" Khương Thi gật đầu như gà mổ nhau:"Anh cứ từ từ thay đồ, em muốn xem."
Phòng thử đồ giống như một chiếc hộp.
Mỗi khi tấm rèm được kéo ra, giống như là một Tiểu Lục mới xuất hiện, game thời trang quả thực khá vui!
Lục Kính cầm lấy bộ quần áo mới rồi xoay người, gương to phản chiếu toàn bộ thân hình anh, đột nhiên anh giống như quay lại con phố chật hẹp và đông đúc của Giang Thành nhiều năm trước.
Lắc đầu, bước vào phòng thử đồ, nhanh chóng thay một bộ mới rồi mở rèm ra.
Khương Thi đứng ở bên ngoài, cầm điện thoại di động quay mặt về phía anh, "Tiểu Lục nhìn em."
Chụp nhanh vài tấm hình, mỗi tấm đều hoàn mỹ, đưa anh xem như bảo bối, "Bộ này cũng siêu đẹp, không biết nên nói là em có khiếu thẩm mỹ hay anh có trời sinh làm mẫu quần áo."
Anh hai tay mở ra, khóe môi nhếch lên, tự tin mà nói: "Tất nhiên là về sau."
Khương Thi từ lâu đã nhận thấy được anh có một xíu thuộc tính hoa thủy tiên, hiện tại so với lần đầu gặp mặt càng rõ ràng hơn.
"Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Lục có dáng người tốt, mặc gì cũng đẹp."
Sau khi vuốt tóc, Tiểu Lục đứng dậy và yêu cầu người bán hàng bọc lại tất cả quần áo cô chọn.
Khương Thi do dự, "Đều mua hết sao? Anh chưa thử, không vừa thì phải làm sao?"
Anh mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha, "Anh mệt rồi, về nhà thử lại xem sao.
Anh tin vào con mắt của em."
Khương Thi ngồi xuống bên cạnh anh," Đây là lần đầu tiên em chọn quần áo cho con trai.
Em cũng không biết phải làm thế nào anh cũng đừng mù quáng như vậy."
Lục Kính trực tiếp đưa thẻ cho nhân viên bán hàng: "Thanh toán tất cả những gì cô ấy chọn."
Khương Thi không lay chuyển được anh, nhân viên bán hàng cầm một đống quần áo với nụ cười trên môi, đi đến quầy thu ngân để thanh toán và đóng gói nó.
...
Mua xong quần áo, hai người tinh lực tràn đầy mang theo một đống lợi phẩm ra về, đi ngang qua quầy bán nước hoa, Khương Thi dừng lại.
Ngoài ra còn có một cốt truyện tương tác trong bản thảo của "He is Milky and Sweet" - vào cuối buổi hẹn hò ở công viên giải trí, nữ chính Tiểu Tô đã tặng một món quà cho Tiểu Thịnh.
Ngày hôm qua từ công viên trò chơi trở về, cũng bởi vì tình tiết hôn môi, cô cùng Tiểu Lục đều có chút bối rối, đến khi rời đi cô cũng đã quên mất cái tình tiết này.
Cũng may ngày hôm qua ở công viên trò chơi thu thập đến tư liệu sống cũng đủ nhiều, một chương viết đến hẹn hò là kết thúc.
Buổi sáng, cô còn đang suy nghĩ về việc tặng thứ gì đó cho tiểu nãi cẩu*, khi nhìn thấy nước hoa, cô không thể đi được.
*Mấy anh trai ngọt ngào, dễ thương.
Cô gái nhân viên nhìn thấy tầm mắt cô, liền ngay lập tức đến tiếp đón cô.
Khương Thi dừng lại, kéo Tiểu Lục đến bên cạnh, "Tôi muốn mua một lọ nước hoa nam, là cái khí chất của một chàng trai có tính tình trong sạch, dịu dàng."
Chị nhân viên bán hàng nhanh tay mang hai bộ nước hoa ra, "Cả hai mùi này thực không tồi, một cái này được khách gọi là, mùi thanh tao sạch sẽ.
Nhiều người nói giống mùi trên áo sơ mi trắng của mối tình đầu, ấm áp và êm dịu và gợi hoài niệm.
Còn cái này thoạt ngửi nồng nặc mùi nồng nhưng kết thúc nhẹ nhàng, chắc nịch, cũng là hương vị mà nhiều khách hàng trẻ tuổi rất thích.
"
Chị nhân viên nhanh chóng liếc nhìn Lục Kính bên cạnh Khương Thi và cầm 'Nước hoa mối tình đầu'.
"Nếu là khí chất của một chàng trai có tính tình trong sạch, dịu dàng, tôi muốn giới thiệu mùi hương này."
Khương Thi cầm lấy "Nước hoa mối tình đầu" trong tay nhân viên, nắm lấy tay Tiểu Lục, xịt một ít lên trên cổ tay, cúi người ngửi thử, quả nhiên rất sạch sẽ nhẹ nhàng, sảng khoái thoải mái, hóa ra là thế này là mùi của "mối tình đầu".
Cô cầm một lọ khác lên, đi vòng qua bên cạnh Tiểu Lục, xịt một chút lên cổ tay anh, khẽ ngửi.
Ban đầu có vị mạnh và hăng, sau vài phút chờ đợi, hương thơm cuối trở nên nhẹ nhàng và êm dịu, phảng phất mùi và một chút ngọt ngào, rất yên tâm.
Cô ngẩng đầu lên nói: "Tiểu Lục, anh thích cái nào?"
Tim Tiểu Lục đập như trống, thân thể hơi ngả về phía sau, không muốn bị cô chú ý, ngây người đáp: "Sao cũng được."
Khương Thi cũng không rối rắm.
Quay đầu lại chỉ vào hương nước hoa thứ hai, "Em muốn cái 'ngọt hơn mối tình đầu' này, chị giúp em lấy chai mới nhé".
Chị nhân viên vẻ mặt mê mang: "Cái gì? 'Ngọt hơn mối tình đầu'?"
"Tôi nghĩ loại nước hoa này có mùi ngọt ngào hơn so với 'Nước hoa mối tính đầu', vì vậy tôi đã đặt cho nó một biệt danh - 'Ngọt hơn mối tình đầu'.
Cô cũng có thể giới thiệu tên này với những vị khách khác như thế này trong tương lai".
Khương Thi nói rất hào phóng.
Tiểu Lục đứng bên cạnh mà tai đỏ bừng, đã quá muộn để rời đi.
Hai người một người xấu hổ hoảng loạn, một người bởi vì mua được lễ vật hợp tâm ý, giải quyết một tình tiết quan trọng trong cốt truyện, tâm tình thả lỏng, không có chú ý tới từ bọn họ mua quần áo bắt đầu, phía sau vẫn luôn có một cái cái đuôi nhỏ.
Khi Khương Thi nói câu "Ngọt hơn mối tình đầu", cái đuôi nhỏ lảo đảo suýt thì ngã xuống, và sau đó giống như Tiểu Lục, tai cậu đỏ bừng.
Mua xong nước hoa, hai người chuẩn bị đi trở về, đi thang máy xuống bãi đậu xe dưới đất, cái đuôi nhỏ theo suốt, hướng phía sau hai ba bước, dựng thẳng lỗ tai.
"Tiểu Lục, ngày mai chúng ta đến cao trung gần đó để xem một chút nào?"
"Cao trung?"
"Đúng vậy, cặp nhân vật chính này là học sinh cấp ba.
Đi dạo quanh trường có thể là một nguồn cảm hứng tốt.
Anh thấy thế nào?"
" Ừ.
"
"Em đã xem xét một chút, trường gần nhất là trường trung học số 1 Phong Thành.
Mất 40 phút chạy xe."
"Trường trung học số 1 Phong Thành?"
"Đúng vậy, anh không tiện sao?"
"...!" Lục Kính trong lòng có chút phức tạp, trường trung học số 1 Phong Thành chính là trường anh tốt nghiệp trung học.
Ban đầu anh ấy học cấp ba tại trường trung học số 3 Giang Thành.
Vì lý do nào đó, anh chuyển đến trường trung học số 1 Phong Thành trước khi kết thúc học kỳ đầu tiên của cấp ba.
"Không, anh có khóa học vào buổi sáng, đi vào buổi chiều?"
"Không thành vấn đề."
...
Khương Thi tạm biệt Tiểu Lục ở chỗ cũ, khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới, cô mua một túi bánh mì nướng và bốn hộp sữa.
Quay trở lại nơi ở, dùng bánh mì và sữa cho bữa tối, và bắt đầu viết một chương mới trong "He is Milky and Sweet".
Lúc xuống xe, cô đưa nước hoa cho Tiểu Lục, nghĩ đến vẻ mặt của Tiểu Lục lúc đó, cô không khỏi mỉm cười.
Anh ngây người nhận lấy, vành tai vẫn còn đỏ.
Cảm ơn anh ấy, hôm nay cô ấy vẫn còn tốt, hai tiếng nữa sẽ viết một chương mới.
Đăng chương mới xong, cầm lấy điện thoại, cô định chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Trên điện thoại di động có vài tin nhắn mới, người gửi là "Khương Từ", tin nhắn đã gửi nửa giờ trước, ước chừng lúc đó cô quá nhập tâm, không nghe thấy tiếng nhắc nhở.
[Chị ơi, chị có ở đó không?]
[Dạo này công việc thế nào?]
[Chị có thể cho em mượn tiền được không, em đang cần gấp.]
Khương Thi yên lặng nhìn những tin nhắn này, sau đó liếc nhìn cái tên "Khương Từ" được ghi chú trên đầu màn hình, hình như đây là em trai của nguyên chủ.
Trong cuốn 《 Thiên kim thật ngọt ngào nghịch tập 》nguyên thân ban đầu là một vai phụ nhỏ với rất ít phân cảnh, chỉ xuất hiện trong vài chương đầu.
Nữ chủ là hào môn nhiều năm trước là thiên kim bị ôm nhầm, nguyên thân lấy thân phận khuê mật của nữ chủ để lên sân khấu.
Trước khi nữ chính được một gia đình hào môn tìm thấy, gia đình nguyên thân và bố mẹ nuôi của nữ chính là hàng xóm của nhau, hai người quen nhau từ khi còn nhỏ, học cùng trường mẫu giáo, sau đó cùng học tiểu học rồi đến sơ trung.
Mối quan hệ đã rất tốt.
Hai người xa nhau khi còn học cấp 3 và nguyên chủ đã chuyển đến trường trung học số 7 Giang Thành, còn nữ chính vẫn lưu lại ở trường cấp hai số 3 Giang Thành gần nhà và lên cấp ba, sau đó bị cha mẹ hào môn tìm về đi, mở ra một phó bản mới thiên kim giả cùng bố mẹ hào môn đấu trí.
Nguyên thân, với tư cách là bạn thời thơ ấu của nữ chính, xuất hiện có mấy chương, Khương Thi cảm thấy suất diễn của cô hẳn là đã xong.
Cô cảm thấy thực sự rất may mắn khi không xuyên thành đối thủ một mất một còn của nữ chính hay nhân vật ngáng chân nữ chính.
Nhân vật nữ chính Cố Yên trong truyện là một nhân vật tàn nhẫn, có tính cách cứng rắn và có thủ đoạn.
Ai chống lại cô ấy là sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Khương Thi sẽ không cùng nữ chính nhấc lên mối quan hệ, cũng sẽ không liên hệ với nguời nhà nguyên thân, cô sẽ bị phát hiện.
Cô nhớ rằng cha mẹ của nguyên thân vẫn còn sống, gia đình hòa thuận, còn có một người em trai nhỏ hơn cô vài tuổi.
Theo suy đoán, có lẽ Khương Từ đang học cao trung.
Cô thật sự không định liên lạc với bọn họ, nhưng Khương từ đã tìm cô, cô cũng không thể không để ý tới cậu ấy.
Rốt cuộc, sau khi mượn thân thế nguyên thân, cô cảm thấy mình phải có trách nhiệm chăm sóc gia đình cho nguyên thân.
Khương thi suy nghĩ một lúc và gửi một tin nhắn qua: "Khương Từ, nói đi chị nghe."
"Chị"
"...!nói chuyện."
"Chị, là em.
Em là đệ đệ thân yêu A Từ."
"..."
Khương Thi không biết giọng nói của Khương Từ như thế nào, nghe như giọng của một đứa trẻ vị thành niên, không cần suy nghĩ nhiều, cô trực tiếp chuyển qua năm nghìn tệ.
.