Góc mà Khương Thi và Tiểu Lục đứng không phải là góc vuông, nó là một dạng góc cong.
Cây hoa giấy đỏ từ đỉnh đầu buông xuống, một giàn hoa dậm rạp vừa vặn che khất hai thân hình bọn họ, sát bên tường là những dây thường xuân um tùm, gió thổi qua khiến lá cây sột soạt.
Hai người xuyên qua khe hở giữa những cành hoa giấy, tầm nhìn của họ khá rộng.
Khương Từ và Hứa Nhan đứng nghiêng nghiêng, mơ hồ nhìn thấy Khương Từ hơi cau mày, có vẻ hơi tức giận.
Hứa Nhan cúi đầu, tóc máu rũ xuống che đi vẻ mặt, cuộc trò chuyện xem ra không được vui vẻ.
Hai người tưởng như đang giằng co, lại có vẻ như bế tắc.
Khương Từ đột nhiên nâng tay nắm lấy bả vai Hứa Nhan, ép cô dựa vào tường, một tay chống lên bức tường đá, đem vây người giữa mình và bức tường.
Hai người đứng góc khuất không thể nghe được họ đang nói cái gì, nhưng cảm xúc tức giận, buồn bã, thất vọng đủ loại cảm xúc lóe lên trong mắt Khương Từ, cậu lấy tay nâng cằm Hứa Nhan lên, cúi người xuống muốn hôn cô.
Nhìn thấy cô nước mắt lưng tròng, thân hình cậu cứng đờ, bạo lực cùng khí tức trên người cũng đột nhiên biến mất, chân tay trở nên luống cuống.
Những giọt nước mắt trong mắt Hứa Nhan trào ra, trượt khỏi khuôn mặt thanh tú và tái nhợt của cô.
Không có một tiếng động, đôi vai thanh tú của cô gái yếu ớt run lên, hai tay buông thõng bên cạnh nắm chặt thành nắm đấm, đầu ngón tay nắm chặt trắng bệch.
Khương Từ cứng đờ hồi lâu không dám nhúc nhích, thấy cô cắn răng cố nén tiếng khóc, môi sắp bị cắn nát, cậu chậm rãi vươn tay đỡ cằm cô, nhẹ nhàng mở ra, nói với cô một câu gì đó.
Hứa Nhan thần sắc ngẩn ra, bỗng nhiên ngã quỵ xuống, vươn tay ôm chặt Khương Từ.
Vùi mặt vào lồng ngực Khương Từ, tiếng khóc đứt quãng bị gió thổi ra ngoài.
Khương Từ hai tay ôm Hứa Nhan mở ra hướng về phía trước, cũng không dám ôm cô.
Thật lâu sau, cậu mới chậm rãi thu tay về, thực thực hư hư đem người ôm vào lồng ngực.
Tiểu Lục kéo Khương Thi lặng lẽ rời đi.
...
Trên đường trở về, bên trong xe một trận yên tĩnh.
Cách trường trung học số 1 Phong Thành một khoảng cách khá xa, Khương Thi ngoắc ngoắc ngón tay hỏi người bên cạnh: "Tiểu Lục, anh có thể giống như Khương Từ không?"
"..."
Anh biết cô sẽ không bỏ qua cho anh một cách dễ dàng.
"Mấy hôm trước em gặp lại Hứa Nhan, lúc ấy liền cảm thấy cô ấy có chút quen mắt, nhưng vẫn không nghĩ ra được, vừa mới nãy em đột nhiên nhớ ra, cô ấy quả thực chính là phiên bản hiện thực của Tiểu Li Tử."
"..."
Khương Thi cũng không cần có người trả lời, cô đang cao hứng vô cùng, "Thật sự không ngờ em trai của em lại là một con chó sói nhỏ.
Hình như em biết viết "Con dữ cùng tường vi" như thế nào rồi."
Tiểu Lục cũng không ngừng hồi tưởng về hình ảnh vừa rồi, Khương Từ mỗi một cái động tác, tâm trạng đều tiến bộ chân thực và thẳng thắn đến từng khung hình.
Ngay cả khi không nghe thấy âm thanh, nhưng anh vẫn có thể từ động tác và thần thái của Khương Từ mà cảm nhận được tình yêu của cậy ấy đối với Hứa Nhan.
Thực sự rung động.
...
Khương Thi về nhà, cô vào siêu thị dưới lầu mua mấy quyển sổ và vài cái bút để tiện cho việc quan sát và ghi chép.
Cô lấy ra một quyển sổ, lấy bút lông màu đen viết lên bìa hai chữ "Từ Nhan", lật sang trang thứ nhất, cô bắt đầu ghi lại những quan sát của mình về Khương Từ và Hứa Nhan.
Sau khi viết xong nhưng nội dung chính, cô dùng bút đỏ đánh dấu nhưng câu hỏi và suy nghĩ của mình ở bên cạnh.
Sau khi ghi xong quyển này, lại từ trong đống sổ vừa mua chọn ra một quyển sổ màu trắng pha chút màu xanh nhạt và trên tấm bìa sổ in những chồng sách, lật ra trang bìa mỏng bên trong, cô viết lên tám chữ "Nhật ký quan sát học sinh Tiểu Lục*."
(*) Câu này bên Trung là như này "小陆同学观察日记" mà mình lên google dịch thì nó ra "Nhật kí quan sát Tiểu Lục" còn nếu dịch cả câu thì lại là "Nhật kí quan sát học sinh Tiểu Lục" nhưng vẫn không hiểu sao Khương Thi lại gọi Tiểu Lục là 'học sinh' bên bản raw còn bản convert là 'đồng học'
Tuy cùng Tiểu Lục mới quen biết không lâu, hồi tưởng lại thì phát hiện hai người đã cùng làm rất nhiều việc, ngay từ lúc bắt đầu viết đã có rất nhiều thứ muốn ghi lại, cho nên Khương Thi đã đắm mình vào những dòng nhật kí.
Viết tay rắc rối hơn đánh máy, nhưng cô thấy nó rất thú vị.
Viết một lúc rồi cô dừng lại để suy nghĩ về biểu cảm, hành động và giọng điệu của Tiểu Lục khi nói, khi không nhớ được, cô liền lấy điện thoại ra ngắm nhìn ảnh chụp của anh.
Đột nhiên có ý nghĩ muốn đem ảnh chụp dán vào nhật kí, đem những trạng thái khác nhau của Tiểu Lục ghi vào trong nhật kí, nghĩ nghĩ một chút cảm thấy cũng thực thú vị.
Cô suy nghĩ muốn mua một chiếc Polaroid*, sau này cùng Tiểu Lục đi chơi, bất cứ lúc nào cũng có thể chụp ảnh, chụp xong lấy ra liền liền có thể dán ngay vào trong nhật kí.
(*) Polaroid là tên gọi một hãng sản xuất (và được cấp bằng sáng chế) máy ảnh phim chụp lấy ngay.
Nghĩ đến ví tiền ngày càng cạn kiệt, vẫn là quyết định chịu đựng một chút, chờ tháng này có tiền nhuận bút rồi mua.
Mất một lúc để viết ra hai cuốn nhật ký quan sát, Khương Thi ngẩng đầu nhìn xung quanh, cô phải tìm một nơi cất giấu những quyển sổ này, một nơi không dễ tìm, dễ lấy.
Giá sách chất đầy sách, cũng không còn chỗ trống.
Bàn làm việc cũng có nhiều sách và tài liệu khác nhau, Khương Thi đành phải xuống tìm một chỗ khác.
Trong mấy ngăn kéo dưới bàn các ngăn đều đã để đồ, nhưng cái ngắn cuối cùng không thể mở được, cuối đầu xuống thì thấy có một cái lỗ khóa.
Cái ngắn kéo này cô cũng chưa có mở ra, đứng dậy tìm chìa khóa.
Nguyên thân có một chùm chìa khóa, lớn nhỏ đều mắc vào cùng nhau.
Thử được vài chìa khóa, cuối cùng cũng mở được ngăn kéo.
Khương Thi chuẩn bị đem nhật kí bỏ vào trong ngăn kéo thì phát hiện trong ngăn kéo có một hộp quà màu hồng nhạt, cô đưa tay vào lấy ra.
Có một cuốn sổ ghi chép màu hồng, bên cạnh còn có một chiếc kẹp tóc và một cái vòng tay.
Khương Thi không có hứng thú đối với kẹp tóc và vòng tay, cô cầm cuốn sổ lên, đó là một cuốn sổ có mật khẩu là bốn số.
Cô thử nhập sinh nhật của nguyên thân, nhưng mà không đúng.
Đột nhiên rất tò mò, thực sự rất muốn biết nội dung bên trong cuốn sổ.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Khương Thi nhìn thoáng qua rồi mới cầm máy.
Nhận được một tin nhắn mới, Chu Trì gửi tới: "Người đàn ông này là ai?"
Đính kèm là bức ảnh chụp Tiểu Lục cô đăng trên vòng bạn bè ngày hôm qua.
Khương Thi thấy giọng Chu Trì có chút khí thế bức người, nhưng cô vẫn trả lời: "Bạn trai tôi."
"...Hahaa"
Khương Thi: "???"
Người này lại âm dương quái khí gì vậy?
Chu Trì không nói gì thêm, Khương Thi cũng không để ý nữa.
Tâm tư của cô hiện tại đều ở trên cuốn sổ tay này.
Theo như cô biết, nguyên thân là một người rất đơn giản, cơ hồ là không có bí mật mờ ám gì.
Cho đến khi phát hiện ra cuốn sổ này, cô thực sự tò mò về nội dung trong cuốn sổ này.
Di động lại một lần nữa vang lên, lần này là hơn chục tin nhắn liên tiếp.
Khương Thi mở ra, có người bạn học nào đó của nguyên thân hồi cấp ba đang nhắn tin:
[ Tống Nghị: Tôi đã đến Phong Thành, có bạn học cũ nào ở đây không? Đi ra đây tụ tập thôi.]
[Trịnh Thắng Đào: Tiểu tử ngươi đã về rồi à.
Tôi cũng đang ở Phong Thành, có thể mang theo người nhà không?]
[Trần Liên: Tôi cũng đang ở đây.
Tôi nhớ rằng Chu Trì, Khương Thi cũng đều ở đây, dứt khoát tổ chức một buổi họp lớp chứ nhỉ?]
[Tống Nghị: Chu Trì và Khương Thi? Hai người họ cuối cùng cũng tu thành chính quả, thật đáng mừng nha.]
Khương Thi nhìn màn hình: "???"
[Chu Câm: Tiểu Tống mau thu hồi, hai người bọn họ không thành đâu.]
Tống Nghị đã thu hồi tin nhắn.
Chu Câm đã thu hồi tin nhắn.
[Tống Nghị: Thật xin lỗi.]
[Trần Liên: Hôm qua Khương Thi có phát vòng bạn bè ân ái một phen, bạn trai cậu ấy nhìn rất đẹp trai.]
[Lưu Mẫn: Thật sự rất đẹp trai, chỉ là không biết có đúng là bạn trai hay không.
Hay đó chỉ là em trai.]
[Trần Liên: tớ biết em trai cậu ấy, bức ảnh không giống.]
[Lưu Mẫn: Khương Thi năm đó bị Chu Trì quay vòng, mọi người đều tưởng rằng là bạn gái nam thần, kết quả lại là bảo mẫu của nam thần.]
Trong diễn đàn chat nhất thời an tĩnh, không có người trả lời.
...
[Tống Nghị: Khi nào có thời gian, chúng ta bàn bạc rồi hẹn gặp một chút.]
Đề tài cuộc trò chuyện chuyển dời thành công, mọi người đều bàn việc khi nào họp lớp.
Sau đó, Tống Nghị đã nhắn tin riêng cho cô, hỏi cô có thể tham gia họp lớp không.
Khương Thi nhạy bén cảm nhận được mùi cẩu huyết cặn bã, bạn học Lưu Mẫn lỡ mồm đã khơi dậy thành công tính tò mò của cô, hẳn là có thể thu thập làm tư liệu.
Cô không có từ chối, hỏi thời gian cùng địa điểm rồi hẹn sẽ có mặt đúng giờ.
Tống Nghị cuối cùng nói một câu, có thể đem theo người nhà, càng nhiều người càng thú vị.
...
Trợ lý Trịnh đang dọn dẹp, thi thoảng đưa tầm mắt tới phòng ngủ Lục ca.
Lục ca vừa mới từ bên ngoài trở về, ôm một con gấu Teddy rất lớn.
Khi đang quét sàn, anh đi ngang qua cánh cửa, cửa không đóng chặt, anh nhìn thấy Lục ca đang đứng trước tấm gương lớn, tay ôm con gấu mà ngẫu nhiên cũng có lời thoại.
Anh ta kinh ngạc, đây là luyện tập diễn xuất hay luyện kỹ năng tán tỉnh và âu yếm?
...
Từ lúc Tiểu Lục trở về, vẫn luôn nghĩ đến ngày đó không thể cùng Khương Thi hoàn thành nội dung cốt truyện, nhìn đến hành động của Khương Từ, anh mơ hồ nhận ra kỹ năng biểu diễn của mình vẫn còn chưa đủ.
Việc kiểm soát cảm xúc khó khăn hơn mong đợi, kéo theo đó là lời thoại.
Diễn đạt đúng chỗ nhưng nếu không thể hiện ra cảm xúc của mình khi đọc lời thoại, thì khó có thể làm người khác rung động.
Anh đối với diễn với gương đã luyện chục lần, vẫn là có cái cảm giác không đúng.
Chuông điện thoại vang lên, anh đặt con gấu nhỏ xuống, cúi người nhặt điện thoại từ trên giường lên, là cuộc gọi thoại của Khương Thi.
Nhấn nút kết nối, giọng nói kích động của Khương Thi truyền đến: "Tiểu Lục, Tiểu Lục, ngày mai cùng em đi họp lớp."
"Hả?"
"Tham gia với tư cách người nhà với thuộc tính tiểu chó săn có được không?"
"Được."
"Biểu diễn trước mặt nhiều người nhưng không thể bị nhận ra, có tự tin không?"
Anh liếc nhìn con gấu nhỏ đang ngồi trên ghế đẩu, trong mắt hiện lên ý cười, "Tin tưởng anh."
"Mà này, Tiểu Lục, ngày mai em cho phép anh lên tiếng."
"Hả?"
"Nơi chúng ta đến ngày mai là chiến trường."
....