Bạn học Tiểu Lục đã "đánh" phải Khương Thi lặng lẽ đứng dậy, chậm rãi xoay người đưa lưng về phía mọi người, vai lưng thẳng tắp.
Nhìn không thấy vẻ mặt, chỉ thấy hai bên tai hồng hồng đỏ đỏ.
"Phốc."
Mạnh Tri Hạc ngồi gần hai người nhất, cũng là người được ăn cẩu lương nhiều nhất.
Nhưng phản ứng đầu tiên của hắn không nhịn được mà bật cười, vẻ mặt của Khương Thi thật sự rất nghiêm túc.
Hắn cảm thấy rằng cô thực sự rất khó chịu, nhưng như vậy cũng thực sự rất buồn cười.
Những người khác cũng cảm thấy bữa ăn thập phần không khỏe, rõ ràng là đi ăn cơm, nhưng trong dạ dày lại ẩn ẩn chút chua chua.
Chu Trì sắc mặt bình tĩnh từ khi Khương Thi và Tiểu Lục cùng ngồi vào bàn, lúc này sắc mặt tối sầm lại, hắn buông tay Lý Tuyết vẫn đang nắm, dẫn đầu đi ra sảnh nhà hàng.
...
Hành trình tiếp theo là đến biệt thự ven biển của Chung Hiểu Linh.
Từ thành phố đến ngoại ô mất khoảng hai giờ lái xe.
Những người có xe hơi thì tự lái, còn những người không có xe hơi có thể đi xe của người quen.
Tống Nghị cũng đã an bài một chiếc Minibus* lại đây đón những người còn lại.
Chung Hiểu Linh tự lái xe của mình đến đây, nhưng lúc Khương Thi và Tiểu Lục chuẩn bị rời đi, Mạnh Tri Hạc từ trên xe của Chung Hiểu Linh đi xuống, vội vàng chạy đến xe Tiểu Lục ngồi.
Chung Hiểu Linh cũng không còn biện pháp, chỉ có thể đem xe đặt ở bên này, gọi người tới mang xe về sau, chính mình cũng chạy tới xe Tiểu Lục đi ké với Mạnh Tri Hạc.
Khương Thi nhìn hai người ghế sau ăn vạ không rời đi, quay sang hỏi Tiểu Lục: "Bạn của anh?"
Hai tai Tiểu Lục giảm đỏ một ít, trên làn da chỉ còn màu hồng nhạt, vành tai vẫn là đỉ thẫm một mảnh.
Lắc đầu lạnh nhạt không nói gì.
Khương Thi nhớ ra đây là buổi họp lớp của cô, tối qua cô có xem qua ảnh và thông tin của các bạn học, cô nhận ra được Chủng Hiểu Linh, nhưng nam sinh bên cạnh cô ấy hoàn toàn xa lạ.
Quay sang nhìn Mạnh Trí Hạc đeo cái mắt kinh thật khoa trương, cô hỏi Chung Hiểu Linh: "Đây là người nhà sao?"
Chung Hiểu Linh là một tiểu phú bà, thường đi mây về gió*.
(*) khum có hỉuu.
Khương Thi tùy tiện hỏi, cô* (CHL) bỗng nhiên khẩn trương, mắt trừng trừng, liên tục xua tay, "Cô đang nói gì vậy? Chúng tôi chỉ là bạn...là bạn bè...bạn bè mà thôi, đừng...đừng nói bậy."
"Ồ." Khương Khi cảm thấy phản ứng của của Chung Hiểu Linh hơi lớn, nhưng cô cũng không biểu hiện ra bên ngoài, "Hai người muốn đi cùng chúng tôi?"
Chung Hiểu Linh không nói gì, Mạnh Tri Hạc lại tỏ ra thực nhiệt tình, "Đúng, chúng tôi không có xe, mong cho chúng tôi quá giang* một chuyến."
(*) quá giang là một hành động giúp đỡ một ai đó vì đang tiện tay làm.
Chung Hiểu Linh "..."
Khương Thi nghĩ người này có chút kỳ quái, nhưng không nói được quái ở chỗ nào.
Xe phía trước bắt đầu đi, Tiểu Lục cũng khởi động xe để theo kịp đoàn người.
Mạnh Tri Hạc trong lòng nhảy nhót, rốt cuộc...rốt cuộc hắn cũng có thể nói chuyện với cô.
Nhưng hắn quên nói cho cô biết tên của mình.
Khương Thi sáng thức dậy sớm, tối qua lại vì nhật kí của nguyên thân làm hao tỏn tinh thần một hồi lâu, ngủ cũng không ngon.
Tiểu Lục lái xe rất ổn định, cô cảm thấy có chút buồn ngủ, dựa vào cửa xe nhắm mắt lại, chốc lát liền ngủ thiếp đi.
Tiểu Lục ngẫu nhiên liếc nhìn sang một cái, phát hiện đầu cô đang đập vào chỗ khe của cửa kính với ghế, quay ra phía sau nói: "Phía sau có một cái gối nhỏ, có thể lấy giúp tôi không?"
Mạnh Tri Hạc cũng quan sát Khương Thi, phát hiện cô thế mà ngủ rồi, nhất thời có chút bất đắc dĩ.
Sau khi nghe xong lời Tiểu Lục nói, hắn lập tức tìm được cái gối nhỏ từ phía sau.
Chiếc gối nhỏ thực ra không hề nhỏ, là một con thú bông hình chữ nhật có hình dáng đặc biệt, vải màu xanh nhạt trông giống như khối băng, sờ vào thấy êm và mềm.
Hai bàn tay của thú bông được khoanh tròn để tạo thành một bề mặt dày và sẽ rất thoải mái khi ngủ trên đó.
Lục Kính đang lái xe, Mạnh Trí Hạc đứng lên, một tay đỡ đầu Khương Thi dậy, đặt con thú bông vào giữa Khương Thi với chiếc xe.
Chương Hiểu Linh nhìn Khương Thi dựa vào thú bông mà ngủ ngon lành, nhịn không được hỏi người phía trước: "Anh đặc biệt mua cái này cho cô ấy sao?"
Lục Kính nhẹ gật đầu, trầm giọng nói: "Ừ."
Anh ngày hôm qua có đi mua một chút đồ, thời điểm đi vào cửa hàng có nhìn đến cái này, nhân viên hướng dẫn liền giới thiệu nói cái này có thể cùng làm gối.
Lúc đó cũng không có nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy có lẽ sẽ dùng tới, lại có một dự cảm là cô sẽ thích liền mua.
Hôm nay còn chưa kịp đưa cô xem, vậy mà đã sử dụng nó trước.
Chung Hiểu Linh lại nhìn về phía Khương Thi, trong mắt ẩn ẩn có chút hâm mộ.
Nhìn lại cái tên bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào bạn gái người khác, liền cảm thấy bực bội.
Nếu Mạnh Trí Hạc có một nửa của Lục Kính...!không, cho dù anh ta chỉ có một phần mười sự săn sóc của Lục Kính, cô cũng sẽ không phiền muộn như vậy.
...
Căn biệt thự của gia đình Chung Hiểu Linh rất rộng, có nhà hai tầng ở trên, bên dưới có cả hầm rượu.
Bên ngoài là một hoa viên, được xây dựng ngoài trời, một không gian rất thích hợp để nghỉ ngơi, vui chơi.
Bên cạnh là hai chiếc xích đu bằng mây* hướng ra ngoài phía biển.
(*) xích đu bằng mây
Địa điểm tổ chức BBQ buổi tối cũng được sắp xếp ở đây.
Một nhóm người đến bãi biển chỉ để nghịch nước...!đến biệt thự liền muốn tìm phòng thay đồ bơi.
Nhà của Chung Hiểu Linh không có phòng để thay vì thế cô ấy liền lấy luôn phòng cho khách ở tầng một làm phòng thay đồ.
Hầu hết những người tham gia hôm nay đều mang theo người nhà, cơ bản là các cặp đôi.
Cô ấy liền chỉ định mỗi đôi một phòng, độc thân thì hai người một, tổng cộng cũng không nhiều lắm.
Phòng của Khương Thi và Tiểu Lục ở cuối hành lang, đây là phòng không có phòng tắm, chỉ có một cái giường để nghỉ ngơi.
Hai người ngồi ở hai bên giường, bầu không khí có chút xấu hổ, Chung Hiểu Linh thật là...
Phòng cho khách biệt thự cũng thật lạ, sao lại không có phòng tắm chứ?
Cái này thật kì quái.
Khương Thi và Tiểu Lục không biết, phòng cho khách của nhà Chung Hiểu Linh ngoại trừ cái căn phòng này còn lại các phòng khác đều rất bình thường.
Chỉ là căn phòng ở cuối hành lang của họ vốn được dùng làm phòng để đồ nên không xây phòng tắm.
Khương Thi ngồi ở bên ngoài, trước mặt có cửa sổ kiểu Pháp rất lớn, khi mở rèm cửa ra, có thể nhìn thấy mực nước biển ở đằng xa, còn có thể nghe thấy tiếng sóng biển sâu mơ hồ.
Chỉ là lúc này rèm cửa được kéo rất chặt, không thể nhìn thấy gì.
Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim châm rơi, Khương Thi có điểm chịu không nổi.
Cô vừa ở trên xe ngủ một giấc, tinh thần phấn chấn, muốn ra ngoài chơi.
Nhưng lại gặp khó khăn ở bước thay áo tắm.
Ngón tay vô thức nắm chặt chăn bông ca rô xanh trắng trên giường, Khương Thi nói: "Tiểu Lục, anh...anh thay đồ trước đi, em quay sang chỗ khác, không nhìn đâu."
"...!Được." Tiểu Lục hôm nay là một tiểu chó sói, mà tiểu chó săn một chút cũng không sợ thay quần áo.
Tiếng sột soạt cởi quần áo từ phía sau truyền đến, Khương Thi có chút khẩn trương, đôi mắt hướng lên trên nhìn rèm rồi lại nhìn trần nhà, rồi lại rủ xuống.
Một lúc sau không có tiếng động, cô hoảng sợ hỏi: "Tiểu Lục, anh...!có xong chưa?"
"...Rồi."
"Vậy thì em...!em quay lại."
Khương Thi lấy hai tay che mắt, đứng lên xoay người, nhìn qua khe hở giữa các ngón tay.
Ánh sáng trong phòng mờ ảo, nhưng cả hai đều không có dũng khí bật đèn.
Tiểu Lục mặc một chiếc quần bơi tối màu, với đôi chân dài và vòng eo thon, với tỷ lệ cơ thể hoàn hảo.
Ngày thường thoạt nhìn ốm yếu, nhưng không ngờ lại tám múi săn chắc, cơ bụng rõ ràng, gầy mà hữu lực, không thể nói không đẹp.
Lúc đầu, Khương Thi chỉ dám nhìn thoáng qua khe hở giữa các ngón tay, sau đó nhanh chóng khép lại.
Sau vài lần lặp đi lặp lại, cuối cùng cũng thích ứng.
Cô vòng qua giường đi đến trước mặt anh, nhìn lên nhìn xuống, đột nhiên nghiêm mặt nói: "Tiểu Lục, anh không được ra ngoài với bộ dạng như thế này.
"Hả?"
Khương Thi xoay người lại, rút ra một cái áo khoác mỏng màu đen, nhón chân khoác lên cho anh, "Qúa nguy hiểm, các cô ấy sẽ phát điên mất."
"Vậy còn em? Em thấy như nào?"
"Em?" Khương Thi đứng rất gần anh, nhăn nhăn cái mũi, hơi thở tràn đầy khí chất đàn ông, sung, mãn, xâm, lược*, lùi về phía sau, "Yên tâm, em...em không có việc gì, vẫn ổn."
(*) 4 cái này mình viết theo convert vì cũng không hiểu câu này lắm.
"Hừ." Đôi mắt màu nâu nhạt của Tiểu Lục trở nên tối đen trong căn phòng tối này, hai tay sau lưng, chậm rãi cúi người về hướng Khương Thi, ý tứ hàm xúc, đáy mắt mang theo hàm ý cô không hiểu được.
Khương Thi bị động tác của anh buộc phải ngửa người về sau, đồng tử cô nheo lại rồi mở to, ánh mắt dần trở nên kinh ngạc.
Khi đến sát nhau, cô nín thở, cứng đờ và không dám cử động.
Tiểu Lục đưa tay ra, cười khẩy gãi chóp mũi cô, "Đừng lo, anh không định ra ngoài như thế này." Anh lùi lại, cúi xuống nhặt chiếc quần đùi đen trên giường, mặc vào và lấy lại chiếc áo khoác trên tay cô.
Khương Thi cuối cùng cũng thu hồi lại, trong mắt tràn đầy vẻ không tin: "Anh đang trêu em? Sao anh lại có thể như vậy!"
Tiểu Lục đã thay đổi, học toàn mấy thứ hư.
Khương Thi bị chịu đả kích mạnh.
"Nghịch nước sẽ trôi lớp trang điểm, anh chỉ---" Tiểu Lục chớp chớp mắt, giọng nói có chút chần chờ, "Anh cảm thấy có thể thực hiện như vậy nếu là hắn."
Hắn?
Khương thi cũng rất nhanh hiểu được cái mà anh nói, "hắn" này là chỉ tính cách anh ấy ngày hôm nay.
Cô chợt nhận ra rằng mình đã bị Tiểu Lục dẫn vào hoàn toàn làm cô đã quên mất khi nào anh ấy đang diễn, anh ấy mạnh mẽ và ân cần, đôi khi lại chơi xấu.
Đây là tính cách của một tiểu chó sói.
Không phải vấn đề của cô nhưng hôm nay Tiểu Lục phát huy rất tốt.
Khương Thi tìm lí do giải thích sự thất thố của cô, tâm không hoảng, chân không run, cô thấy Tiểu Lục thật thuận mắt.
Tiểu Lục nhìn cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, không khỏi nói: "Phản ứng của em rất thú vị."
Khương Thi có điểm chột dạ.
Vừa rồi cô thật sự rất lo lắng, cô không nghĩ Tiểu Lục cứ như vậy mà đi ra ngoài.
Tiểu Lục nhấp ý cười, tiến lên một bước, hơi hơi cúi người, bên tai cô nói nhỏ, "Yên tâm, Tiểu Lục vĩnh viễn chỉ thuộc về Khương Khương, muốn tai họa thì anh chỉ em cái khác."
Tiểu chó sói cố chấp lên tiếng, xuất hiện!!!
...
Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng anh, Tiểu Lục bình tĩnh đứng ở trước cửa.
Anh bị đuổi ra ngoài.
Khi cô ấy đóng cửa lại, biểu cảm trên khuôn mặt của cô ấy vô cùng sinh động.
Nghĩ lại cảnh đó làm ngón tay anh ngứa ngay, nhịn không được muốn nhìn thêm.
Lục Kính cho rằng cảm giác này đến từ nhân vật, không phát hiện ra được trong lòng chính mình có chút ý nghĩ kì quái.
...
Hầu hết mọi người thay đồ xong đều xuống biển nghịch nước.
Tống Nghị không có hứng thú nghịch nước nên giăng lướt trên bãi cát, chơi bóng chuyền.
Nhìn thấy Khương Thi cùng Tiểu Lục tới liên tục vẫy tay.
"Khương Thi, Tiểu Lục, chơi bóng chuyền bãi biển không?"
Khương Thi không có hứng thú, cô muốn tìm một chỗ ngồi, nhàn nhã quan sát tất cả mọi người.
Tiểu Lục thấy cô không có hứng thú, vì vậy anh định tìm một lí do uyển chuyển cự tuyệt.
"Dù sao cũng đang nhàm chán, không bằng chúng ta thi đấu?" Chu Trì từ ô che nắng bước ra, khiêu khích nhìn về hướng Tiểu Lục, "Tôi và cậu mỗi người mang một đội thi đấu.
Nếu cậu thắng, tôi sẽ nói cho cậu một bí mật của cô ấy, thế nào?"
Nói xong ánh mắt quét qua người Khương Thi, lộ ra vài phần tà ý.
Giữa trưa ở khách sạn, Tiểu Lục phát hiện người đàn ông ngồi đối diện mình thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào Khương Thi bên cạnh anh.
Nhưng Khương Thi lại không phản ứng gì, làm anh tưởng mình bị ảo giác.
Anh tiến lên một bước, đem Khương Thi che ở phía sau, ngăn cách tầm mắt kia của Chu Trì, khóe miệng anh kéo ra một nụ cười giễu cợt, "Nếu tôi thắng, anh phải lăn càng xa càng tốt, đừng có đến làm phiền cô ấy.".