Vào ngày tôi được cứu thoát, bầu trời giăng kín mây đen.Nhưng lúc được bế ra, tôi vẫn bị ánh sáng bên ngoài làm cho chói mắt đến rơi lệ.
Nhẹ mỉm cười nhìn về phương Bắc...Nơi có người tôi yêu nhất, Tống Tri Niên.Tôi nhớ hắn, nỗi nhớ xuyên suốt ba năm qua.Từ chối việc kiểm tra thân thể, từ chối việc thông báo cho Tống Tri Niên, tôi đi thẳng về phương Bắc, đi đến thành phố nơi hắn đang ở.Trợ lý của hắn nhìn thấy tôi chống nạng xuất hiện thì sợ hãi giật mình: "Cô Thẩm...!cô còn sống?""Anh ngạc nhiên không, bất ngờ không?" Tôi cười bước qua anh ta, "Tri Niên đâu? Tôi tự đi vào, anh đừng gây ra tiếng động...""Cô Thẩm Dữu...!Tống tổng không có ở trong biệt thự, anh ấy...!đang ở mộ của cô."Tim tôi đau nhói, ba năm không có tin tức, Tống Tri Niên nhất định cho rằng tôi đã chết.
Hắn cũng đau khổ giống tôi.Tôi muốn gặp hắn.Muốn nói cho hắn biết, Dữu tử của hắn vẫn còn sống.Dù đã trôi qua nhiều năm, nhưng vẫn giống như buổi sáng hôm nào."Trợ lý Lưu, phiền anh đưa tôi đến nghĩa trang."Trợ lý Lưu đáy mắt hiện lên tia cảm xúc chật vật, ngượng ngung, có điều tôi một lòng nghĩ đến Tống Tri Niên, sớm đã chống nạng lên xe ngồi.Trên đường, nghĩ đến cảnh Tống Tri Niên nhìn thấy tôi sẽ hoảng hốt, sẽ ôm lấy tôi vừa khóc vừa cười, tôi không nhịn được bật cười.Trợ lý Lưu mịt mờ nhìn qua, lực ngón tay suýt đâm thủng màn hình điện thoại..."Anh Lưu, không được báo tin, tôi muốn đích thân tới nói cho anh ấy biết - Em đã trở về."Trợ lý Lưu buông thõng tay.Như có như không khẽ thở dài.Nghĩa trang cách biệt thự của Tống Tri Niên không xa, núi sông bao quanh, nhìn là thấy một nơi tốt.Tôi đi lên cầu thang, nháy mắt liền nhìn thấy Tống Tri Niên.Vứt bỏ đôi nạng, lúc chuẩn bị nhào vào lòng hắn, tôi phát hiện có một người phụ nữ đang đứng bên cạnh hắn.Cô ấy mặc một chiếc váy cuới cao cấp, tiến đến kéo cánh tay Tống Tri Niên.Giọng nói Tống Tri Niên kìm nén, nhưng lại mang một sinh lực mới: "Dữu Tử, như ý nguyện của em, anh sắp bắt đầu lại một cuộc sống mới …”Ba~Đôi nạng rớt xuống đất, đánh vỡ phòng tuyến cuối cùng trong lòng tôi..