Một đường chạy tới phương Bắc, cơ thể của tôi đã đạt đến cực hạn, rơi vào hôn mê bất tỉnh.Tỉnh lại lần nữa, tôi đã trở về căn phòng của mình.Hoa cát tường xanh tôi thích nhất được cắm trong bình sứ trắng tinh, trên bàn trang điểm có những hạt chuyển màu tôi thích, thậm chí ga trải giường cũng in hình gấu bichon yêu thích của tôi.Tất cả đều không thay đổi, nhưng dường như đã trôi qua một đời.Tiếng "cạch" mở cửa, chú chó bichon tôi nuôi năm năm nhảy lên giường.
Đôi mắt nó ẩn chứa sự rụt rè, cùng mang theo niềm kích động.Nó muốn lao về phía tôi, nhưng bị Tống Tri Niên ngăn lại: "Cầu Cầu, mẹ con không thoải mái, con không được quậy mẹ.
Dữu tử, em, em ổn không?"Tôi không biết phải đối mặt với Tống Tri Niên như nào, chỉ ôm Cầu Cầu, Cầu Cầu lập tức vui vẻ, không ngừng cọ vào người, thè lưỡi liếm tôi.Tôi vuốt ve nó, hai giọt nước mắt rớt xuống mu bàn tay.Một giọt là của Cầu Cầu, một giọt là của người đàn ông đang đứng trước mặt tôi.
Đây là lần thứ ba tôi nhìn thấy hắn khóc.Lần đầu tiên, lúc tôi 8 tuổi, hắn 10 tuổi.
Cha hắn hiểu lầm hắn làm tổn thương em trai do mẹ kế sinh ra, phạt nhốt hắn trong căn phòng tối ba ngày, ngày nào tôi cũng lặng lẽ đến đưa cơm, cùng hắn nói chuyện.Đến tối ngày thứ tư, bất luận tôi gọi hắn thế nào, cũng không có sự phản hồi.Trong lúc sốt ruột, tôi cầm tảng đá lớn đập vỡ cửa sổ thủy tinh, ỷ cơ thể nhỏ bé của mình mà trèo vào.Dưới ánh trăng, một đứa nhỏ đang phát sốt cao.Tôi dốc sức liều mạng đánh thức hắn, lâu sau, hắn mới yếu ớt mở mắt, sự khốn đốn trong đáy mắt hóa thành màu đỏ tươi: "Sao em bị thương vậy?"Tôi cúi đầu, mới phát hiện tay chân đều bị thủy tinh cứa vào."Em không sao.
Anh trai, anh phát sốt rồi, phải đi bệnh viện thôi."Cậu thiếu niên nhỏ gục bên cổ tôi rớt một giọt nước mắt nóng hổi: "Được, được! Về sau anh sẽ bảo vệ em."Cậu thiếu niên vốn bướng bỉnh không chịu nhận lỗi, lại vì tôi mà cúi đầu nhận sai.Đến bệnh viện, hắn cố chấp đợi tôi băng bó vết thương xong mới chịu đi khám.Chúng tôi nằm trên giường bệnh, ngoéo tay, lập lời thề: Sau này, chúng ta bảo vệ lẫn nhau, là duy nhất của nhau.Lần thứ hai, chúng tôi bị bắt cóc, tôi ôm lấy chân của tên cướp, bảo hắn nhanh chạy đi.
Sau khi chạy một quãng xa, hắn quay đầu nhìn lại, rơi một giọt nước mắt.Tôi kinh ngạc đưa tay ra, suýt chút nữa chạm vào đầu Tống Tri Niên.Đột nhiên nhớ đến người phụ nữ mặc áo cưới, tôi tăng thêm sức lực, đẩy hắn ra.Tống Tri Niên thống khổ: "Dữu tử, em...!em đừng đối xử với anh như một tên lưu manh, được không?" Tống Tri Niên gọi y tá tới kiểm tra cơ thể cho tôi, sợ tôi kích động nên hắn đứng không xa không gần.Vẫn dịu dàng như ngày nào..