Bạn Trai Trúc Mã Đưa Vị Hôn Thê Đến Thăm Mộ Của Tôi FULL


Đôi khi tôi nhìn hắn, tựa hồ quên mất chúng tôi đã cách xa ba năm.Ba năm, thân thể tôi bị hủy hoại, cần từ từ để hồi phục.Không thể đi được, cũng không có nơi nào để rời đi.Tôi giống Tống Tri Niên, cha mẹ đều đã ly hôn.

Mẹ tôi có gia đình mới, cha tôi cũng chán ghét tôi vì tôi lớn lên giống vợ cũ của ông ấy.Trước kia, tôi còn có hắn, bây giờ...Sau một tuần trời mưa dầm dề, rốt cục trời cũng hửng nắng.Tôi chậm rãi đi xuống lầu, thấy cửa ra vào treo một chùm chuông gió làm bằng vỏ sò.Tống Tri Niên thích yên tĩnh, sẽ không treo chuông gió.Quả nhiên, y tá giải thích: "Cái đó do cô Bạch treo lên đấy."Ánh mắt tùy ý quét khắp phòng, tấm thảm chỗ bàn trà đổi thành màu xanh da trời.

Cây hoa cát tường trên bệ cửa sổ được thay thế bằng hoa hồng xanh lam, ngay cả đôi dép lê nữ cũng đã đổi thành đôi dép con thỏ đáng yêu.Tống Tri Niên từng nói, đây là nhà của chúng tôi.

Toàn bộ đồ dùng đều là chúng tôi cẩn thận chọn lựa trong siêu thị.


Từ chiếc thìa nhỏ, đến cái giường lớn, chưa từng để cho người khác đụng tay vào.Hôm nay, lại có thêm những vật dụng khác.Tôi mỉm cười, ánh mắt dần mờ đi.Cửa phòng bếp hé mở, hai người giúp việc đang nói chuyện."Cô Thẩm Dữu trở về rồi, cô nói coi ông chủ còn cưới cô Bạch không?""Chắc là không đâu! Lúc trẻ hai người đã bên nhau...""Tôi lại không nghĩ vậy.

Cô Thẩm tính tình quá âm trầm, ông chủ cũng lạnh lùng.

Cô Bạch thì lại rất ấm áp, trông thích hợp hơn.

Hơn nữa tôi nghe nói, cô Thẩm không thể mang thai được nữa.""Ông chủ cũng cần người thừa kế mà? Cô xem, vườn cây cát tường được đổi thành hoa hướng dương rồi, một ngày nào đó, tất cả sẽ được thay đổi hết.""Giống như cô Bạch sẽ từng chút một chiếm được trái tim của ông chủ."Tay tôi run rẩy không khống chế được, hóa ra, trong đời hắn đã có thêm một người khác rồi."Dữu tử!" Tống Tri Niên che tai tôi lại, không cho tôi nghe tiếp.

Hắn sa thải hai người giúp việc tại chỗ, hết lần này tới lần khác nói với tôi, không phải đâu, hắn chỉ yêu một mình tôi.Mọi đồ vật của cô Bạch đều được ném ra ngoài.Kể cả những...!vườn hoa hướng dương kia.Tôi nhìn chằm chằm vào khu vườn, nhớ lại khoảng thời gian chúng tôi ở bên nhau.


Tôi hiểu rất rõ, Tống Tri Niên của tôi thay đổi rồi.Nhưng tôi đâu thể đổ hết tội lỗi hắn.Tôi mỉm cười, nói: "Tri Niên, anh không cần khẩn trương đâu.

Ngày đó quay về, là do em kích động quá.

Em hiểu anh mà, em cũng muốn anh được hạnh phúc.

Chúng ta...!chúng ta...!chia tay thôi!"Khuôn mặt người đàn ông đang tươi cười bỗng nhiên u ám, hắn nắm cổ tay tôi: "Nuốt lại lời vừa nói đi, anh không cho phép chũng ta tách ra.

Không có khả năng đó đâu."Tôi khóc không ngừng, cố chấp lắc đầu.Chúng tôi giằng xé nhau, cũng không cách nào vượt qua được khoảng cách đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận