Sợ tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng đến việc phục hồi sức khỏe, Tống Tri Niên đặc biệt nhờ mẹ tôi đến chăm sóc tôi.Tôi cũng từng chút ổn định hơn.Bắt đầu dự tính chuyển ra ngoài.Mẹ tôi không hiểu: "Tại sao con lại tùy hứng như vậy? Bỏ qua Tống Tri Niên, con có thể gặp được người nào tốt hơn chắc?""Đúng là lúc con không ở đây, Tống Tri Niên đi tìm người khác.
Nhưng không phải do cậu ấy nghĩ con đã c.h.e.t rồi sao? Vợ c.h.e.t rồi, làm gì có đàn ông nào không tìm người khác?"Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy bóng dáng của Bạch tiểu thư."Vậy nên, con mới thành toàn cho họ đó.""Con thật sự quá bướng bỉnh..."Lời chưa dứt, một bóng trắng lao ra, cắn Bạch Hoan một cái.Mẹ tôi bị dọa sợ, vội bảo tôi gọi Cầu Cầu về.Tôi chậm vài giây, bà ấy trở nên bất mãn: "Thẩm Dữu! Sao cô tùy hứng như vậy! Thế giới này cũng không xoay quanh một mình cô! Cô có biết bản thân mình bây giờ trông như thế nào không? Y hệt một nữ phụ xấu xa ngăn cản nam nữ chính ở bên nhau!""Tôi nghe nói cô một mực không thèm cho Tống Tri Niên mặt mũi, cô thậm chí còn không thèm nghĩ đến điều đó, cô xứng sao? Cô bây giờ không thể sinh con, cơ thể cũng chẳng còn trong sạch.
Cô chỉ mang lại cho cậu ấy tuyệt vọng, chỉ có Bạch Hoan mới đem lại hạnh phúc cho cậu ấy..."Tôi giống như con rối cứng ngắc quay đầu, hóa ra mẹ tôi lại nghĩ tôi như vậy.Cầu Cầu xông tới, cắn vào bắp chân mẹ tôi."Á, súc sinh! Thẩm Dữu, cô với nó thật giống nhau, đều là cái thứ bạch nhãn lang.
Bạch Hoan giúp cô chiếu cố Tống Tri Niên lâu như vậy, tại sao cô lại...""Không bằng cô c.h.e.t đi cho rồi..."Một loại những lời tổn thương đánh vào trái tim tôi, tôi cho rằng bản thân sẽ cảm thấy khổ sở, nhưng không có.
Tôi chết lặng, thậm chí là thấy có chút nực cười.Người phụ nữ trước mặt tôi, mái tóc đã điểm thêm nhiều sợi bạc, nếp nhăn khóe mắt hiện rõ, khiến bà ấy nhìn có phần hiền lành.
Có lẽ vì những ảo tưởng đó, làm tôi quên mất rằng, bà chưa bao giờ yêu tôi.Phải, tôi là khối thịt rơi từ bụng bà ấy.Nhưng tôi cũng chính là hòn đá cản trở cuộc sống hạnh phúc của bà.Mỗi lần tôi đến xin tiền trợ cấp, bà bảo tôi tránh chỗ xa xa kẻo người nhà bà ấy nhìn thấy sẽ không thoải mái.Bà cho tôi tiền nhưng lại bới móc tôi, ngoài miệng kể khổ bà cũng rất gian nan, muốn tôi phải mang ơn bà.
Sau này, bà tái hôn, cũng không còn nghĩa vụ cấp dưỡng cho tôi nữa.Tôi cảm thấy rất buồn cười nhưng cũng không cãi lại.Mãi đến khi tôi được nhận vào một trường đại học trọng điểm với thành tích xuất sắc, bà ấy mới đối xử với tôi tốt hơn một chút.Nhưng thời điểm tôi cần bà ấy đã qua rồi, nên tôi cũng không thân cận với bà ấy, tình cảm mẹ con rơi vào bế tắc.
Chỉ có một vài thời điểm còn lưu lại chút ấm áp.Tôi còn cho rằng, bà ít nhiều vẫn là nghĩ đến tôi.Hiện tại xem ra, là tôi tự mình suy nghĩ nhiều.Tôi bật cười thành tiếng, cả căn phòng trở nên kì lạ..