Trên núi gió lớn nhưng tôi cảm thấy rất ngột ngạt.Tôi muốn ra ngoài đi dạo một lát, cũng may Tống Tri Niên chỉ phái người đi theo chứ không hạn chế tự do của tôi.Đi ngang qua quán cà phê quen thuộc, cảm xúc chợt thấy u sầu.Tôi xuống xe, gọi một ly cà phê.Không ngờ lại gặp được người quen - Thịnh Nguyên Niên.Anh ấy là bạn học cấp ba của tôi, nhìn anh ấy mỉm cười ngọt ngào, tách cà phê trước mặt bỗng nhiên không còn thấy đắng nữa."Dữu tử, đã lâu không gặp.""Đã lâu không gặp."Thịnh Nguyên Niên nhìn tôi hồi lâu, đột nhiên cúi đầu lấy ra một túi đồ lớn.Tôi phản xạ lùi về sau."Xin lỗi!" Thịnh Nguyên Niên lúng túng tay chân, "Tôi không có ý hù dọa cậu đâu.""Không sao đâu.
Những thứ này là gì vậy?""Là thuốc giảm đau! Tôi đã xem rất nhiếu tài liệu, thu được không ít kết quả thí nghiệm lâm sàng.
Những loại thuốc giảm đau này là hữu dụng nhất, khả năng gây nghiện cũng rất ít, cậu...!còn đau không?"Mũi tôi đau xót, từ khi trở về, lần đầu tiên có người hỏi tôi có đau hay không.Đau, làm sao có thể không đau."Cảm ơn."Thịnh Nguyên Niên buồn bã: "Cảm ơn cái gì! Là tôi nhắc đến chuyện làm cậu thương tâm.
Tôi không muốn làm cậu đau lòng."Anh ấy còn gọi một phần bánh mochi tôi thích nhất: "Ăn chút đồ ngọt, ngọt ngào sẽ khiến mình không buồn lòng nữa."Tôi không kìm được, nước mắt rơi vào ly cà phê.Bàn tay Thịnh Nguyên Niên nổi lên gân xanh: "Dữu tử, có phải Tống Tri Niên bắt nạt cậu đúng không? Tôi thay cậu giáo huấn cậu ta.""Nếu… cậu không có chỗ nào để đi, thì đến nhà tôi đi.
Tôi hứa, nếu mua nhà mới nhất định sẽ có một phòng dành cho cậu."Lúc ở trung học, Thịnh Nguyên Niên và Tống Tri Niên đều là những nhân vật nổi tiếng, một người vui vẻ ấm áp như ánh mặt trời, một người thì lạnh lùng u ám, họ không thích nhau, gọi là đối thủ một mất một còn cũng chẳng khoa trương.Tất nhiên, tôi một lòng hướng về Tống Tri Niên, từng thay hắn giáo huấn Thịnh Nguyên Niên mấy lần, anh ấy cũng mang thù, có nhiều lần cũng giở trò với tôi.Anh ấy biết tôi không có nhà để về, vỗ ngực nói: "Trời, còn tưởng chuyện gì, sau này tôi mua nhà, chừa cho cậu một phòng.
Đó cũng sẽ là nhà của cậu."Thịnh Nguyên Niên nói được làm được, sau khi tốt nghiệp anh ấy kiếm được nhiều tiền, mỗi căn nhà anh mua được đều có một phòng thuộc về tôi.Trước kia, tôi chưa từng nghĩ sẽ đến đó ở, nhưng bây giờ lại có một chút muốn.Nhưng mà, phải đợi tôi giải quyết xong chuyện giữa tôi và Tống Tri Niên."Đợi tôi nhé.""Được!"Nhìn anh vui vẻ hào hứng, tôi chợt nhận ra, tim tôi như hoa mùa xuân nở rộ.Tôi không muốn bị mắc kẹt trong quá khứ nữa.Tống Tri Niên rất yêu tôi, nhưng điều đó cũng không làm hắn chậm trễ tìm kiếm cuộc sống mới.
Hắn đã bỏ rơi tôi một mình trong địa ngục, vậy thì đừng hòng cản trở tôi niết bàn trùng sinh..