Chuyển ngữ: AnhTuc712.
Đợi Đan Hiểu Nhiễm ngừng khóc thì cảm xúc sắp đến cực hạn của Giang Vấn Nguyên cũng chậm rãi bình ổn lại.
Giang Vấn Nguyên không cho Tề Tư Viễn cơ hội mở miệng, quay sang hỏi Lữ Kỳ Diệu đã gặp chuyện gì trong nhà vệ sinh.
Sau khi con mắt xuất hiện, chúng khóa kín người khác trong không gian không thể thoát ra, nhưng không thể ngăn âm thanh truyền vào, Lữ Kỳ Diệu vẫn nghe được tiếng Giang Vấn Nguyên đập cửa.
Còn âm thanh trong không gian đó có thể truyền ra không thì tạm thời chưa biết, vì Lữ Kỳ Diệu không cầu cứu.
Những con mắt không bị đâm sau khi Giang Vấn Nguyên gõ cửa thì lần lượt khép lại, biến mất toàn bộ, khóa cửa cũng mất đi.
Lữ Kỳ Diệu không bị công kích vật lý trong nhà vệ sinh, quá trình Lữ Anh Kỳ chết cũng còn rõ ràng trước mắt, lúc Lữ Kỳ Diệu điên cuồng công kích chúng không tiếp xúc qua da nên không bị cướp đi sức sống.
Nhưng không phải Lữ Kỳ Diệu không bị ảnh hưởng, dưới ánh nhìn chăm chú của mchungs, mặt trái nội tâm cô bé liên tục khuếch trương, đến tận lúc này vẫn chưa biến mất.
Giang Vấn Nguyên suy tư một lát, hỏi Lữ Kỳ Diệu: "Em có thể hình dung đại khái một chút độ tiêu cực của cảm xúc không?"
Khi hỏi vấn đề này, cậu cũng không nghĩ Lữ Kỳ Diệu sẽ cho ra đáp án trầm trọng như vậy ——
Giọng nói Lữ Kỳ Diệu lạnh đến mức như truyền đến từ một thế giới khác.
"Mùa đông năm kia, ba mẹ em và anh đang lái xe về thì gặp tai nạn liên hoàn.
Tài xế gây chuyện say rượu, vi phạm quy định an toàn giao thông, tai nạn lần đó hắn ta muốn phụ trách hoàn toàn.
Tên tài xế đó chỉ bị thương nhẹ, ba mẹ em chết, anh em bị liệt.
Nhưng nhà gã tài xế là người có tiền có quyền, luôn gây áp lực để bên em đồng ý giảng hòa, giảm nhẹ hình phạt cho gã.
Em và anh không chấp nhận, nhà gã liền vươn vuốt đến chỗ thân thích và bạn bè chúng em.
Người lớn không có hy vọng thăng chức, bị điều đến vùng núi xa xôi, thất nghiệp, phá sản, học sinh bị phòng thí nghiệm xóa tên, học bổng bị bỏ, lấy chuyện nhỏ buộc thôi học.
Cuối cùng, em và anh trai tứ cố vô thân, bị người thân buộc phải ký vào thư hòa giải.
Quãng thời gian đen tối đó em cảm thấy mình như sống trong địa ngục, không chỉ một lần em nghĩ tới chuyện tự sát để rời khỏi thế giới đáng ghê tởm này, để xong hết mọi chuyện.
Anh em liệt nửa người, khổ sở hơn em rất nhiều, nhưng anh ấy chưa lần nào suy sụy trước mặt em, luôn cố gắng bảo vệ em.
Sau khi thôi học anh ấy còn đi tìm việc làm, dùng tiền lương tháng đầu tiên mua cây bút này cho em.
Là anh em cứu vớt em, em mới có thể bước ra khỏi những cảm xúc tiêu cực, mới có thể sống đến ngày hôm nay..."
Nghe lời Lữ Kỳ Diệu, Đan Hiểu Nhiễm lập tức muốn khóc, nhưng kỳ tích là cô cố gắng nuốt nước mắt vào trong.
Vì cô sợ mình vừa khóc sẽ bị Giang Vấn Nguyên bắt buộc mở video ra xem.
Đan Hiểu Nhiễm không muốn để Lữ Kỳ Diệu nghe được tiếng cười nào lúc này, đứa bé này làm người khác quá đau lòng.
Lữ Kỳ Diệu siết chặt cây bút trong tay, cúi đầu, "Mặt trái cảm xúc của em bây giờ không khác lắm lúc bị bắt ký thư giảng hòa.
Nếu những người khác bị đôi mắt theo dõi, có được mức độ bi quan như em, tự sát không có gì là kỳ quái."
Giang Vấn Nguyên thở một hơi dài, nói với Lữ Kỳ Diệu: "Em đưa tay ra."
Lữ Kỳ Diệu ngoan ngoãn nghe lời, đưa tay trái nho nhỏ của mình ra.
Giang Vấn Nguyên đặt vào tay cô bé mấy viên kẹo bọc giấy bóng kính đủ màu, "Rất xin lỗi, làm em phải trả lời vấn đề đau lòng như vậy.
Nếu lần sau yêu cầu của anh làm em khó chịu thì nhất định phải nói anh biết."
Lữ Kỳ Diệu đã phong bế tâm trạng chính mình, tác dụng lời an ủi của Giang Vấn Nguyên không lớn, nhưng cô bé vẫn mở một viên kẹo bỏ vào miệng.
Viên kẹo tròn tròn bị nhét vào má phải, bên má hơi phồng lên, hợp với khuôn mặt không cảm xúc kia lại xuất hiện cảm giác đáng yêu khó tả.
Vì có thể con mắt sẽ theo dõi người một mình trong không gian kín, khi Giang Vấn Nguyên thay quần áo trong phòng vệ sinh thì không đóng cửa, sau khi thay quần áo xong cũng không có chuyện gì xảy ra.
Đến lượt Tề Tư Viễn đi thay quần, hắn rất biết tìm chết đóng cửa lại, đóng rất quyết đoán, cơ hội ngăn cản Giang Vấn Nguyên cũng không có.
Chừng mười giây sau, giọng nói đầy mất mát của Tề Tư Viễn truyền ra từ phòng vệ sinh, "Con mắt không xuất hiện..."
Giang Vấn Nguyên đứng ngoài cửa: "......"
Tề Tư Viễn xếp nhất màn chơi này, ngoại trừ thực lực tổng hợp hạng nhất thì biết tìm đường chết cũng tuyệt đối hạng nhất! Giang Vấn Nguyên chưa hề thấy người nào biết tìm chết hơn Tề Tư Viễn.
Sau khi bốn người thay quần áo mùa hè rồi thì đến phòng hành chính theo kế hoạch.
Chủ nhiệm văn phòng họ Lưu, là một trung niên tướng mạo hiền lành, dáng người nhỏ mập.
Nghe Giang Vấn Nguyên yêu cầu muốn xem tư liệu trong văn phòng, chủ nhiệm lưu rất sảng khoái giao tư liệu ra.
Xây lại trường học do phụ huynh học sinh Tư Đồ Chinh quyên tiền.
Đất nền, trang hoàng kiến trúc hai tầng, sách mới bên trong đều do Tư Đồ Chinh ra tiền, trước mắt vẫn chưa kết toán, nhưng tính sơ theo kế hoạch đã vượt qua 900 vạn.
Thư viện bắt đầu xây lại từ giữa tháng ba, hai đội thi công làm việc ngày đêm cuối cùng cũng hoàn thành vào cuối tháng năm.
Sau khi làm tốt phần kiến trúc thì đến lượt nhóm trang trí nội thất tiến hành công việc.
Bây giờ là giai đoạn trang hoàng mềm, chờ khi công việc của người chơi kết thúc thì sách mới sẽ nhập kho.
Từ số tư liệu này có thể nhìn ra được, suy đoán lúc trước của Tề Tư Viễn và Giang Vấn Nguyên không sai, Tư Đồ Chinh vô cùng gấp gáp muốn xây thư viện, còn nguyên nhân sâu xa trong này vẫn cần chờ nghiên cứu thêm.
Giang Vấn Nguyên trả lại tư liệu cho chủ nhiệm Lưu, "Chủ nhiệm Lưu, chúng tôi muốn hỏi một chút, Giang đại của trường cấp ba này học kỳ vừa rồi có phát sinh sự kiện mang tính đoàn thể nào không?"
Nụ cười trên mặt chủ nhiệm Lưu nhanh chóng biến mất, thái độ cũng đột nhiên kém đi, "Tôi nghĩ các cậu là công nhân kiến trúc xây thư viện mới đưa tài liệu cho các cậu xem.
Tôi còn có việc, nếu không còn chuyện khác thì mời rời đi cho!"
Nhóm Giang Vấn Nguyên không thể lấy được tin tức từ chỗ chủ nhiệm Lưu, nhưng từ phản ứng của người này hẳn Giang Vấn Nguyên đã chọc trúng cái chân đau của ông ta rồi, Giang đại chắc chắn từng xảy ra chuyện.
Điều này tương xứng với việc Tề Tư Viễn nếm được máu của những người khác nhau.
Bây giờ chủ nhiệm Lưu đuổi nhóm các cậu đi, họ cũng không thể lật tung phòn tư liệu ngay dưới mi mắt ông ta được.
Còn hơn một giờ nữa là đến giờ cơm tối, Giang Vấn Nguyên đề nghị: "Chúng ta đến phòng học lớp 12 dạo đi, bây giờ đã thi đại học xong hẳn là phòng học sẽ trống."
Khối 12 năm nay gồm 12 lớp, chiếm tầng năm tầng sáu của trường, mỗi tầng sáu lớp.
Nhà vệ sinh công cộng ở cuối hành lang, nam trái nữ phải.
Sau khi học sinh 12 kết thúc thì phòng học đã được quét dọn qua, sách giáo khoa ở hộc bàn đã được lấy tất, ghế dựa xếp ngăn nắp trên bàn, nhưng dấu vết cả năm học của đám học sinh vẫn không hoàn toàn biến mất.
Biểu ngữ hùng tâm tráng chí, bảng tin khích lệ, tôi yêu học tập.jpg cầm ba đếm ngược ngày thi đại học, hình vẽ rổ ném bóng rổ sinh động như thật ở bảng tin.
Nhóm Giang Vấn Nguyên đi qua hết các phòng lớp 12 cũng không phát hiện gì đặc biệt.
Ham muốn tìm chết của Tề Tư Viễn vẫn chưa thỏa mãn ở nhà vệ sinh, bây giờ lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, "Không thì chúng ta đến WC đi, nhà vi ký túc xá vẫn lớn hơn WC, nếu là WC khu dạy học thì không gian mỗi phòng sẽ rất hữu hạn, nếu con mắt đột nhiên xuất hiện sẽ kích thích cực kỳ!"
Giang Vấn Nguyên đã học được cách phớt lờ cách dùng từ của Tề Tư Viễn.
"Tề Tư Viễn nói đúng, một người trong không gian hẹp đã bị ảnh hưởng cảm xúc, lực ảnh hưởng của con mắt trong gian WC sẽ được phóng đại lên.
Hơn nữa vì không gian hữu hạn, dưới tình huống bị nhốt người bên trong sẽ không thể rời đi, dễ dàng tiếp xúc với nó.
Vậy nên, sau khi chúng ta vào WC thì Phiến Tử canh cửa, bảo đảm cửa WC luôn mở rộng, tôi, Tề Tư Viễn và Lữ Kỳ Diệu đi kiểm tra.
Nếu gian nào đó từng có người bị hại có khả năng còn lưu lại manh mối.
Giang Vấn Nguyên sắp xếp rất thỏa đáng, có thể giảm thiểu nguy hiểm đến mức thấp nhất.
Nhưng mặt Tề Tư Viễn lại siêu cấp khó chịu, hắn đột nhiên che bụng, diễn rất thảo mai: "Tôi cảm thấy bụng không thoải mái lắm, chắc tối qua ăn phải đồ hư rồi, tôi đi WC, mọi người đến WC bên kia kiểm tra đi, không cần chờ tôi."
Ba người Giang Vấn Nguyên nhìn Tề Tư Viễn đang đi như bay, dùng đầu ngón chân cũng đoán được hắn đang muốn đi tìm đường chết.
Người chơi năng lực tổng hợp được bàn tròn xếp nhất chưa tới lượt họ đánh giá.
Giang Vấn Nguyên thở dài, nói với Đan Hiểu Nhiễm và Lữ Kỳ Diệu: "Đi thôi, chúng ta đến WC cùng tầng."
Trong hiện thực Giang Vấn Nguyên chưa từng đặt chân vào WC nữ, trò chơi Bàn tròn quả thật cho cậu trải nghiệm nhiều thứ thực tế không cách nào làm được.
Đan Hiểu Nhiễm theo lời cậu canh ở cửa, vì sợ con mắt sẽ đột ngột xuất hiện trên cửa nên cô hứng đầy thùng nước trong WC chặn ven tường, dùng chân chống ở đáy ván cửa, sau đó tay run run ấn xuống nút khởi động nguồn điện cứng ngắc.
Video hài hước và giọng cười ha ha ha ha ha ha ầm ĩ thế mà lại hữu hiệu xua tan nội tâm sợ hãi của Đan Hiểu Nhiễm, cô ngẩng đầu dời mắt đến trên người Giang Vấn Nguyên và Lữ Kỳ Diệu.
WC chia thành hai bên trái phải, ngăn thành 30 gian, lối đi ở giữa không rộng lắm, chỉ có thể để hai người nghiêng người cùng đi, nên cửa đều là loại mở vào bên trong.
Giang Vấn Nguyên đẩy gian WC đầu tiên, ở vách ngăn gỗ bên trái dán ba lớp màu xám, có vài hình vẽ động vật xấu xí, còn cả một đề toán phức tạp nào đó.
Ván cửa sau lưng và ngăn bên phải chỉ có thể bước vào mới nhìn được.
Giang Vấn Nguyên cầm cây lau nhà giao cho Lữ Kỳ Diệu, "Lát nữa anh vào WC kiểm tra em dùng cái này chặn cửa, dừng để nó khép lại.
Được không?"
Lữ Kỳ Diệu cầm Lữ Kỳ Diệu, im lặng gật đầu.
Giang Vấn Nguyên hít sâu hai cái, lấy dao Thụy Sĩ đa chức năng từ túi ra, bắn ra lưỡi dao sắc nhất, bước lên bậc thang WC.
Giang Vấn Nguyên phối hợp với Lữ Kỳ Diệu, rất nhanh đã kiểm tra xong, không có phát hiện nào đặc biệt.
Khi Giang Vấn Nguyên bước một chân lên bậc thang bên trong, đang muốn vào WC kế tiếp thì bỗng dưng nghe tiếng phụ nữ cười khẽ, cậu quay đầu nhìn Đan Hiểu Nhiễm đang đứng ở cửa, "Phiến Tử, cô mới cười à?"
Đan Hiểu Nhiễm mờ mịt lắc đầu, quả thật cô đã thấy một video chọc trúng huyệt cười của mình, nhưng không khóc đã là không tồi rồi, sao còn cười ra được.
Giang Vấn Nguyên làm Đan Hiểu Nhiễm hồi hộp, "Không lẽ nữ quỷ đang cười?"
Giang Vấn Nguyên không muốn Đan Hiểu Nhiễm sợ hãi quá độ làm phát sinh chuyện ngoài ý muốn, thiện ý nói dối cô, "Tôi nghe nhầm."
Đan Hiểu Nhiễm không cười, Lữ Kỳ Diệu càng không thể cười, vậy chắn chắn gian WC trước mặt cậu có vấn đề.
Giang Vấn Nguyên mới phỉ nhổ Tề Tư Viễn tìm đường chết, thật sự chính cậu cũng rất có khả năng tìm đường chết, nhưng trước khi đi tìm chết thì cậu sẽ thiết lập cho mình một tầng bảo hiểm.
Giang Vấn Nguyên bình tĩnh bước vào WC, xác nhận Lữ Kỳ Diệu đã chặn cây lau nhà thì cậu đạp lên vải lông mềm mở rộng cửa.
Cánh cửa sau lưng Giang Vấn Nguyên cao tầm vai cậu, bên trên có một hàng chữ to được viết bằng bút marker đỏ:
Câu hỏi, các người có cảm thấy con gái béo ghê tởm không?"
Dưới dòng chữ này viết rất nhiều từ sỉ nhục phái nữ béo.
Siêu ghê tởm, tôi ngửi được trên người nó mùi rất thối, nó vậy mà còn được coi là nữ sinh hả, đừng nói là nữ sinh, tới người còn không phải...!
Trong tất cả lời bình, tại sao mấy đứa mập đó không đi chết đi?
Phía dưới bình luận này vẽ rất nhiều hình, mỗi từ đều đến từ các loại bút khác nhau, chỗ này ít nhất có 20 từ.
Nếu không tính đến nét bút bị chồng, thì nữ sinh dùng WC tầng năm có ít nhất 100 người có ác ý cực lớn với người béo.
Giang Vấn Nguyên đi ra, cảm thấy có một tầm mắt lạnh băng nhìn chằm chằm mình.
Cậu không quay đầu lại, nói với Đan Hiểu Nhiễm và Lữ Kỳ Diệu: "Chúng ta đi thôi, xem bên Tề Tư Viễn có thu hoạch gì không."
Lữ Kỳ Diệu ở gần Giang Vấn Nguyên nhất, cô bé nhạy cảm phát hiện cậu có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng cô không nói ra, im lặng cầm cây lau nhà đuổi theo cậu.
Sau khi ba người đi khỏi WC thì cảm giác bị nhìn chằm chằm của Giang Vấn Nguyên không biến mất, cậu để Đan Hiểu Nhiễm và Lữ Kỳ Diệu đi trước còn mình rớt lại sau.
Đến chỗ ngoặt tầng nă, Giang Vấn Nguyên dùng khóe mắt liếc nhanh về cửa sổ phòng học.
Trong kính cửa, Giang Vấn Nguyên thấy ảnh ngược của mình, Đan Hiểu Nhiễm và Lữ Kỳ Diệu...!
Cách sau Giang Vấn Nguyên ba mét còn có một ảnh ngược nữa.
Ảnh ngược kia mặc đồng phục 12 Giang đại, tóc rối xõa tung che cả khuôn mặt, càng ngày càng rút ngắn khoảng cách với Giang Vấn Nguyên.
"Chạy!" Giang Vấn Nguyên hô lên với Đan Hiểu Nhiễm và Lữ Kỳ Diệu.
Lữ Kỳ Diệu ở WC đã cảm thấy không đúng, khi Giang Vấn Nguyên hét thì phản ứng rất nhanh, kéo tay Đan Hiểu Nhiễm phi nước đại, bớt được cho Giang Vấn Nguyên không ít chuyện.
Chạy được một nửa hành lang thì gặp Tề Tư Viễn từ Wc nam đi ra, hắn nhìn ba người đang chạy tới, nghi ngờ nhìn xung quanh, "Chạy nhanh như vậy làm gì, có gì đuổi theo mọi người à?"
Giang Vấn Nguyên quay ngoắt lại, phía sau họ không có người, trên cửa sổ cũng không có bóng nữ sinh nào, cảm giác bị nhìn chằm chằm cũng đã biến mất.
Giang Vấn Nguyên hơi thở gấp, nới với Tề Tư Viễn: "Chỗ anh có phát hiện à?"
Tề Tư Viễn thở một hơi thật dài, vô cùng mất mát: "Khi vào WC tôi đều dừng lại mười giây mỗi gian, nhưng không có cái gì xảy ra cả.
Còn ba người, vừa chạy ào tới không lẽ có phát hiện?!"
Giang Vấn Nguyên gật đầu, "Có, chờ về rồi nói.
Giờ cũng không sai giờ cơm lắm."
Tề Tư Viễn không nhấc chân, hắn đứng tại chỗ, khuôn mặt siêu oan uổng, "Mấy người có ba người, người đông thế mạnh khó gặm, con mắt đó tại sao không đến xử con người cô đơn lạc lõng này chứ!"
Giang Vấn Nguyên: "..."
Lữ Kỳ Diệu: "..."
Đan Hiểu Nhiễm: "..."
Dấu ba chấm cuối cùng là Đan Hiểu Nhiễm nhận thầu.
Máy tính bảng trên cổ cô còn đang phát video, Đan Hiểu Nhiễm nghiêm túc tự hỏi trong tiếng cười ha ha ha ha ha ha ầm ĩ, những vòng trước đó cô chơi và màn này đều cùng một hệ trò chơi Bàn tròn đó hả?
# Có loại cảm giác rất khó khóc trong này #
....