Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen

Editor: Sakura Trang

Không có ngựa để cưỡi, tình huống trước mắt của Thương Chỉ là không thể nào tiếp tục tham dự tràng đi săn tranh tài này.

“Yến nhi để cho ám vệ đưa hắn về Các uyển.” Vi Sinh Lan không trực tiếp hạ lệnh đối với thân ảnh huyền mặc im lặng đứng ở một bên, mà là ôn ngôn nói nhỏ với người vẫn còn lãnh trầm mặt rõ ràng cho thấy một bộ mất hứng ở trong ngực.

Bên trong bãi săn dĩ nhiên là có xây hành cung, Các uyển hành cung là nơi dùng để cho mọi người nghỉ ngơi qua đêm. Lấy năng lực của ám vệ, muốn ở dưới tình huống không kinh động thủ vệ đưa về một người ngược lại cũng không phải việc khó.

Mà Ảnh Thất sau khi nghe còn chưa đợi Kỳ Yến lên tiếng, nàng đã có động tác.

“Chỉ thị của thê chủ đối với nàng ưu tiên hơn ta.” Kỳ Yến cúi đầu né tránh, nghe được nữ tử sau lưng bình tĩnh nói ra hai chữ ‘ám vệ’, hắn đang suy nghĩ đối phương quả thật là... Đã biết được cái gì.

Nhưng cái loại chuyện trong dự liệu này là không để cho lòng của Kỳ Yến có quá lớn chập chờn, ngược lại thì trên người nữ tử sau lưng dính mùi y chưa quen biết điểm này…

Người trong ngực không an phận cọ loạn trên người nàng, động tác tuy là cực nhỏ, nhưng coi như là người được cọ, Vi Sinh Lan nhưng không thể nào không có cảm giác.

Đối phương như vậy kéo dài thật lâu cũng không dừng lại, Vi Sinh Lan chỉ đành phải đè lại vai người trong ngực để y dừng lại, chỉ không ngờ đối phương xoay đầu lại nhìn nàng chính là một câu: “Mùi của nguyệt quý.”

Người Trong ngực dường như là vì xác nhận mà vừa tận lực xít lại gần chút, lại động tác xong nơi nơi là vẻ mặt nghiêm túc nói với nàng: “Ta không thích.”

“...” Vi Sinh Lan nhất thời cười khanh khách, phu lang nhà mình đối với chuyện vừa rồi quả thật là rất lưu ý.

Nhưng Kỳ Yến cũng chỉ một câu nói như vậy, lúc này ánh mắt y chính đang trầm lãnh nhìn chằm chằm nơi tuấn mã ngã xuống.

Thấy người trong ngực như vậy, Vi Sinh Lan liền trấn an vỗ nhẹ lên sống lưng của y. Nhắc tới nếu không phải Thương Chỉ đi theo tới, đạp lên kẹp thú kia đại khái thì sẽ là con ngựa này của nàng.

“Chúng ta đổi chỗ.” Mai phục xung quanh chắc hẳn không chỉ là một cái kẹp thú đơn giản ngực, tiến tiến lui lui… Vả lại trong ngực nàng còn có một người không có năng lực tự vệ.

Đổi địa điểm, Vi Sinh Lan ngược lại không lo lắng vấn đề thời hạn. Hiện cách giờ Dậu còn có xấp xỉ một giờ, mà nhiệm vụ đi săn của nàng nhưng không sai biệt lắm sắp hoàn thành rồi.

“Thê chủ... Cái này.” Lúc này Kỳ Yến đã tháo ban chỉ xuống, dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp giơ đến trước mặt nữ tử sau lưng.

Vi Sinh Lan không tiếng động nhìn y một hồi, cuối cùng vẫn là không có che giấu khóe môi nhếch lên, tiết lộ ra mấy phần nụ cười: “Yến nhi nếu thích, cầm chính là, thực tế ta cũng không cần vật này lắm.”

Khuôn mặt bình tĩnh kéo ra dây cung trước sau bắn ra hai mũi tên, Vi Sinh Lan âm thầm nghĩ còn cần tám con… Số lượng con mồi hẳn là đủ nàng đoạt lấy một thứ hạng.

Lúc này phu lang nhà mình liền không chút nào có ý muốn thử nghiệm săn thú, ngồi ở trong ngực nàng rất an tĩnh.

Kỳ Yến trừ cúi đầu chơi ban chỉ Vi Sinh Lan cho y, đúng là không có động tác khác. Ở trong ý tưởng của y, nữ tử sau lưng nhanh chút hoàn thành đi săn, là có thể nhanh chút về Các uyển thay đổi y phục… Sẽ không biết Vi Sinh Lan nếu biết được nguyên nhân này là sẽ có cảm tưởng thế nào nữa.

“Tài bắn tốt.” Vi Sinh Lan lại bắn ra một mũi tên, bên trái liền truyền tới thanh âm trong trẻo của nữ tử.

Càng gần trung tâm bãi săn, khu vực địa hình bằng phẳng luôn là càng chịu người thợ săn coi trọng. Ít nhất trước mắt chỗ này, Vi Sinh Lan có thể cảm giác được là phạm vi rộng nhất bên trong liền ít nhất có mấy chục người đang hoạt động, đụng phải người cạnh tranh là chuyện thường.

Vi Sinh Lan hơi gật đầu với người đến, cũng không nói thêm, chỉ vẫn tiếp tục động tác đi săn, lại săn mấy con là nàng là có thể thu tay lại rồi.

Khuôn mặt Người tới không tính là xa lạ, bội kiếm bên eo đối với nàng thậm chí được xưng quen thuộc. Trung lang tướng... Lăng Tần, Vi Sinh Lan chỉ hơi suy tư liền kịp phản ứng đến thân phận người này.

Người này không tận lực tranh đoạt với nàng, nhưng con mồi để mắt tới cùng thì hạ tay ngược lại cũng không chút nương tay.

“Đa tạ.” Đợi con gấu đen kia không có sự sống, ánh mắt của đối phương vẫn ngừng ở trên người nàng, vì vậy mắt Vi Sinh Lan cong lên độ cong nghi, giọng ôn tồn đáp lại hai chữ như vậy.

Lăng Tần nghe vậy chậm rãi thu về ánh mắt, lại liếc mắt một cái về phía trên người gấu đen ngã ở bùn không nhúc nhích… Mũi tên của nàng vốn cũng nên đâm vào trên người gấu đen, kết quả lại là rơi vào khoảng không đến càng xa xa trên đất.

Coi như nàng cũng từng là người đứng đầu trong cuộc so tài săn bắn mùa thu, nên dĩ nhiên không phải thuật bắn của nàng có vấn đề, mà là... Nữ tử mang nụ cười nhẹ bên kia để cho mũi tên ban đầu của nàng lệch hướng.

Săn bắn mùa thu hai năm trước, nàng nhớ người trước mắt dường như cũng ở hạng giữa giữa, nhưng đối phương rõ ràng có thuật bắn có thể xa trăm thước,... Ẩn núp quá sâu, đây là ý tưởng duy nhất lúc này của Lăng Tần.

Cẩn thận nhìn mấy lần nữa, Lăng Tần bỗng nhiên chú ý tới cỏ trên bùn có vết máu loang lổ lại không liên tục theo một đường, thấy thế nào đều là dã thú bị thương lúc truy đuổi chạy khỏi bãi săn lưu lại. Vết máu tươi sáng, hẳn là bị thương khá sâu, còn có thể kéo được một đường như vậy… Sẽ là một gia hỏa lớn.

Nhưng có ý nghĩ này hiển nhiên không chỉ một mình nàng, Vi Sinh Lan nghĩ đến mình còn cần số lượng con mồi… Một con mãnh thú to lớn liền có thể trực tiếp để nàng thừa mục tiêu. Con mồi này bị thương, lại xem vết máu trên đường chưa hoàn toàn khô khốc, nhất định là không cách quá xa nơi đây.

“Mang Yến nhi đi nhặt cái cái tiện nghi.” Lời nói này Vi Sinh Lan nói mặt không đỏ tim không đập mạnh, không có chút nào xúc cảm xấu hổ.

Kỳ Yến không cảm thấy lời này có bất kỳ không ổn nào, cùng thường ngày vậy không có hai ý kiến thuận theo gật đầu một cái. Vì vậy một khắc sau y liền cảm giác được tay ôm ở bên hông y chớp cái ôm chặt, lúc tuấn mã chạy gấp mang đến xúc cảm lắc lư cũng theo sát.

Vi Sinh Lan cưỡi đồng dạng là một con hãn huyết bảo mã, vẫn là liệt mã ban đầu nàng tự tay thuần phục, chẳng qua vì người trong ngực nàng tự nhiên không thể mở ra hết tốc lực… Nhưng tốc độ trước mắt muốn cùng người đồng hành ngang hàng cũng còn ổn thỏa có thừa.

Vết máu kéo được chặng đường không ngắn không dài, chẳng qua là dọc đường cỏ cây càng cao, càng thêm gần đến núi. Mà đây bên trên lá cây dính đã là hoàn toàn màu đỏ tươi, dấu vết như mới.

Vì không kinh động con mồi bị thương, mới vừa còn chạy nhanh hai người cách một khoảng liền nắm chặt dây cương đổi bằng tốc chậm tiến về phía trước.

Gần thêm nữa, trước mắt, giữa màu xanh của rừng núi là một màu trắng hết sức nổi bật.

“Bạch hổ… Hình dáng này…” Lăng Tần nhìn mãnh thú phục trên mặt đất dường như đã hấp hối, nhưng cũng không dám xem thường.

Do vết thương trên bụng tràn ra máu tươi nhiễm đỏ là da thuần trắng của đầu mãnh thú này, hai bên cách nhau ngoài trăm thước, Lăng Tần chỉ bước về phía trước thêm một bước, liền phát hiện trong mắt hai mắt con mồi đột nhiên hiện lên màu vàng sậm vững vàng khóa chặt lấy nàng.

So với cẩn thận của Lăng Tần, Vi Sinh Lan nhưng là không dừng lại mà tiếp tục nhích tới gần mấy phần về phía trước.

Chỉ nhìn dáng người khổng lồ này liền có đầy đủ mười phần cảm giác bị mãnh thú áp bách, đem tầm mắt chuyển hướng người tới cúi người bày ra tư thái tấn công, yết hầu phát ra tiếng kêu uy hiếp.

Sức sống quá yếu… Nhận ra được đầu mãnh thú này chẳng qua là nỏ hết đà Vi Sinh Lan thậm chí hoài nghi sau đó một khắc nó liền không nhịn được ngã xuống. Vết thương vỡ ra trên bụng không chỉ là trúng tên mà thôi, vết thương chịu những dã thú khác cắn cũng rất nhiều.

“Sợ?” Vi Sinh Lan hỏi ngắn gọn, đối mặt lại không dời đôi mắt đen tối màu vàng kia. Người trong ngực vừa nãy bỗng nhiên gần sát, khiến một tia khe hở cuối cùng của hai người cũng được lấp đầy.

“Không.” Kỳ Yến đáp lại một chữ ngắn gọn giống vậy, thực tế mục đích của y chẳng qua là vì để cho mình có thể xác thực ngăn ở phía trước nữ tử đằng sau mà thôi.

Mắt thấy thân ảnh huyền mặc còn muốn đi về phía trước, Lăng Tần nhưng là không nhịn được nói: “Chiêu vương chậm đã.” Nữ tử trước mắt không khỏi là lỗ mãng quá mức… Nhưng đối phương có thân phận hoàng, nàng quả quyết là không thể để cho người xảy ra chuyện ở trước mặt nàng.

Lời vừa dứt Lăng Tần nhưng phát hiện đối phương đối với khuyến cáo của nàng là làm như không nghe thấy, nàng chỉ đành phải giục tuấn mã dưới người đi nhanh mấy bước theo về phía trước.

“Hử?” Chờ Lăng Tần theo sau, nàng phát hiện con bạch hổ cúi người làm ra tư thế công kích kia lại lui về phía sau một bước, động tác… Phía dưới thân thể che giấu thứ gì đó.

“Nó sớm đã không có sức lực công kích.” Giọng Vi Sinh Lan bình thản, nhìn con mãnh thú màu trắng mạnh chống kia cũng không có ý cho thêm một mũi tên.

Lăng Tần ngẩn ra, thân thể mãnh thú cao lớn quả thật đã là không yên, hiện thoạt nhìn là tùy tiện tác động thêm chút gì, cũng có thể dễ dàng đè ép nó.

Vì vậy nàng hơi có vẻ chần chờ hỏi: “Chiêu vương... Không ra tay sao?”

“Bổn vương coi trọng thứ khác.” Vi Sinh Lan nói như vậy, liền thật liền đợi tại chỗ không có động tác.

Lăng Tần nhất thời rơi vào một hồi trầm mặc, vì tranh đoạt thứ hạng, nàng hẳn là sẽ không chút do dự bắt lại con mồi bỗng dưng có được này. Nhưng nữ tử bên cạnh rõ ràng tới trước nàng cũng không động tác, ngược lại giống như tận lực để con mồi lại cho nàng… Loại cảm giác có được đồ vật mà không dựa vào thực lực bản thân, ngược lại để cho nàng khó có thể chịu được.

Đưa đến kết quả là Trực tiếp xuất hiện một màn hơi dị thường, thợ săn và con mồi hai bên giằng co, đều là không có chút nào động tác… Mặc dù một phe là tự chủ không làm, bên kia là bị cưỡng bức do không còn sức lực.

Trên thực tế Lăng Tần thật là suy nghĩ nhiều, Vi Sinh Lan cũng không nửa điểm ý tứ ở phương diện kia. Chẳng qua là thương thế con hổ trắng này quá nặng, cho dù nàng không động thủ, chờ một chút cũng sẽ tự ngã xuống… Vả lại ‘thứ khác’ trong miệng nàng có gắn kết máu mủ với đầu mãnh thú màu trắng này.

Trừ bày ra bộ dáng uy hiếp công kích để cho người xâm chiếm lãnh địa chủ động rời đi, con hổ trắng với sức sống đang yếu dần này cũng không còn cách nào khác, một đôi mắt mãnh thú màu vàng sậm nhìn chằm chằm vào người đến, ánh sáng trong mắt ngày càng ảm đạm.

Vi Sinh Lan đợi đôi tròng mắt kia hoàn toàn mất ánh sáng, mới đến gần bên cạnh thân thể mất sự sống kia, động tác nhẹ nhàng sống.

“Thê chủ...?” Kỳ Yến nhìn cũng không hiểu hành động này của người trong lòng, chứ không nói chi là Lăng Tần.

Vi Sinh Lan cúi người nắm gáy con mãnh thú màu trắng đã chết đi nhấc lên… Bị che giấu ở dưới là một con hổ trắng con chắc mới ra đời chưa đầy nửa tháng. Đôi mắt mãnh thú màu vàng sậm giống với mẫu thân nhìn nàng, tràn đầy u mê.

“Trước đã nói, muốn đưa Yến nhi lễ vật… Tuy nói là nhặt tiện nghi của người khác.” Con vật nhỏ này rõ ràng là hổ trắng, ở nơi này dáng người nhìn nhưng là không khác với mèo là mấy. Lúc Vi Sinh Lan kịp phản ứng phát hiện mình đã giơ ra ngón tay nhẹ gãi cằm của vật nhỏ, mà đoàn màu trắng còn phối hợp phát ra tiếng ngáy thật thấp.

“... Dính máu.” Nhìn trên da lông màu trắng có dính màu đỏ tươi, tay Vi Sinh Lan vươn ra bỗng nhiên liền dừng lại, xuất hiện mấy phần quấn quít.

Vốn là chuẩn bị ngày thứ hai của săn bắn mùa thu thực hiện cam kết, nhưng khi nhìn thấy vật trắng nhỏ lúc con hổ trắng đứng dậy, nàng liền nghĩ ngay đến việc này.

Nhưng trên người vật nhỏ này còn dính máu muốn nàng làm sao… Đang nghĩ ngợi, một khắc sau Vi Sinh Lan liền chợt cảm thấy trên tay không còn một mống.

Khác với ngoan thuận khi ở trong tay Vi Sinh Lan, con hổ trắng nhỏ này trong tay Kỳ Yến nhưng lại bắt đầu giãy giụa, thậm chí là há mồm cắn ngón tay của y.

“Không có chuyện gì.” Kỳ Yến thùy mắt nhìn vật nhỏ định công kích y, răng nhọn dùng để vồ mồi cũng chưa mọc, nhỏ yếu đến không có lực sát thương chút nào có thể nói.

Đồng dạng là nắm được gáy vật nhỏ, lực đạo của Kỳ Yến nhưng là so với Vi Sinh Lan nặng nhiều lắm.

Ánh mắt thú hoang màu vàng sậm đối diện với con ngươi ngăm đen lạnh như băng, theo lực đạo trên tay Kỳ Yến càng ngày càng tăng thêm, vật nhỏ bị bắt buộc cuối cùng cũng dừng lại động tác giãy giụa và công kích, trở nên hơi ngoan ngoãn.

Nhưng mà vật nhỏ này lại vừa nghiêng đầu, phát ra một tiếng kêu nhỏ với thân ảnh huyền mặc.

“Thê chủ không cần để ý tới.” Kỳ Yến vuốt da lông thuần trắng trên lưng của vật nhỏ, đem tầm mắt dời đến trên thân ảnh huyền mặc.

Tiếng kêu nhỏ này, nghe thật là có mấy phần ý cầu cứu với nàng… Nhưng phu lang nhà mình đều nói như vậy, Vi Sinh Lan liếc mắt nhìn vật nhỏ màu trắng đã an tĩnh lại mặc cho vuốt ve kia, cuối cùng gật đầu một cái.

Sau khi lên ngựa Vi Sinh Lan nói với nữ tử vẫn đứng ngây ngốc ở một bên: “Ngươi hãy làm ký hiệu với con mồi này.” Hai bên cùng có lợi thôi.

“Đợi săn bắn mùa thu kết thúc trở về vương phủ, để cho quản gia đi mời những người giỏi nuôi dưỡng đến.” Hình dáng hổ trắng con vô cùng có tính lừa dối, hiện nhìn thật chẳng khác như một con mèo trắng nhỏ là mấy. Tuy nhiên cuối cùng sẽ không thoát khỏi dã tính, chờ một thời gian nữa vật nhỏ này cũng sẽ không mềm mại như bây giờ vậy.

Lại ôm lấy eo phu lang nhà mình, Vi Sinh Lan chợt cảm giác tay nàng đang ôm eo mềm dẻo của người trong lòng bị một cái móng vuốt chạm vào.

“... Không cần.” Kỳ Yến lắc đầu một cái, vừa nói vừa tỉnh bơ kéo chân vật nhỏ về.

Thuần phục để nuôi?

Nếu như vật này không phải người trong lòng tặng cho y, y ngược lại là không ngại rút hai thứ mà nó có dùng làm công kích là răng nhọn và móng nhọn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui