Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện



Edit: Ry

Thật ra Tống Thanh Thời không thích ăn thịt dê cho lắm, càng không thích đồ chua cay, nhưng mà thiên sứ nhỏ nhà mình muốn ăn thịt dê, nhất định phải ăn cùng.

Hai người thong thả ăn xong cơm trưa rồi mới đến Thiên Cơ Các

Các chủ Thiên Cơ Các thấy cậu, vô cùng cung kính đón vào, sắc mặt cũng rất khó coi.

Đến lúc này, Tống Thanh Thời mới biết "Sợ bị sai lệch" ở trên thư tức là hoàn toàn không hiểu gì hết, ù ù cạc cạc, đám thợ thủ công sắp phát điên rồi...

"Chỉ là kính hiển vi, ống nghiệm trong suốt với bình thủy tinh, dụng cụ chưng cất khí, bình lên men, khí áp kế, máy đo hồng ngoại trong quang phổ..." Tống Thanh Thời mờ mịt, không biết chỗ nào không rõ ràng, cậu đã không yêu cầu mấy thứ máy móc tương đối phức tạp như khối phổ kế, sắc khí lỏng, đây đều là những thứ đơn giản: "Kính hiển vi chính là kính lúp có thể phóng đại thêm nhiều lần, có thể nhìn thấy vi khuẩn đó..."

Kính lúp với vi khuẩn là cái quỷ gì? Pháp khí theo dõi hay là giết người?

Các chủ Thiên Công Các nghe mà hốt hoảng, bắt đầu hoài nghi cuộc đời...

Hai người ông nói gà bà nói vịt hơn nửa ngày.

May mà thời gian qua Việt Vô Hoan học Y với cậu, nên cũng có chút khái niệm về mấy thứ dụng cụ này, thấy tôn chủ khó xử, bèn chủ động giúp cậu giải thích.

Việt Vô Hoan hiểu tư duy của người trên tiên giới, đổi cách giao tiếp, cuối cùng mới khiến cho các chủ Thiên Công Các hiểu kính hiển vi là pháp khí dùng để nhìn xem có chất độc li ti bám vào không, ống nghiệm và bình thủy tinh là bảo bối dùng để trưng bày, bình chưng cất khí là ấm nấu nước nóng để chiết xuất ra nước thuần khiết nhất...

Tống Thanh Thời ngồi ở bên cạnh, nghe đến ngây người, cảm thấy là lạ, nhưng dường như không có gì là không đúng cả.

Các chủ Thiên Công Các cuối cùng vỗ ngực cam đoan có thể hoàn thành đồ vật.

Việt Vô Hoan bắt đầu cò kè mặc cả với hắn, đại khái giằng co khoảng nửa canh giờ mới lôi ra được cái giá thấp nhất của các chủ Thiên Công Các, sau đó được Tống Thanh Thời cho phép, còn dùng một vài đan dược phổ thông là sản phẩm của Dược Vương Cốc để bù vào một phần tiền hàng, bớt đi được một khoản tiền rất lớn. Cuối cùng đôi bên cũng thành lập hiệp nghị hợp tác lâu dài cùng có lợi, còn kiểm tra ra lỗ hổng bên trong hợp đồng giao kèo.

Trong nhà có thư ký vạn năng thật hạnh phúc...

Tống Thanh Thời ngay cả hợp đồng cũng không thấy, chỉ biết kí một cái tên.

Cậu ngơ ngơ ngác ngác đi ra khỏi Thiên Công Các, trời đã sắp tối rồi, tất cả đèn đuốc của các cửa hàng dần sáng lên, khách khứa nườm nượp không dứt. Phố ăn chơi và sòng bạc càng thêm náo nhiệt, có vô số khách thập phương cùng với dân cờ bạc qua lại như con thoi, thường có tiếng đánh nhau cãi nhau, thậm chí còn có tu sĩ đấu đá.

Dạ Vũ Các nằm trên phố ăn chơi, chuyên bán tin tức, thông báo treo thưởng.

Lần đầu Tống Thanh Thời đến loại địa phương này, tò mò nhìn chung quanh, thỉnh thoảng gặp phải hoa nương to gan tán tỉnh, thậm chí còn có tiểu quan thấy Việt Vô Hoan dáng vẻ rất tốt bèn lôi kéo chào mời. Sự huyên náo khiến cho Tống Thanh Thời rất không thoải mái, nhanh chóng bước vào trong Dạ Vũ Các để né tránh, sắc mặt Việt Vô Hoan dưới tấm màn cuối cùng cũng dễ nhìn hơn một chút.

Quy củ ở Dạ Vũ Các là người đến hỏi thăm tin tức nhất định phải đi một mình.

Tống Thanh Thời dặn dò Việt Vô Hoan không được chạy linh tinh, sau đó đi vào bên trong.

Các chủ Diệp Lâm của Dạ Vũ Các tự mình tiếp đãi cậu.

Diệp Lâm là một người mập mạp tốt tính, dáng vẻ hòa nhã dễ gần, đối với ai cũng cười tủm tỉm, nguyên thân từng chữa cho lão khi lão bị trọng thương, nên mỗi lần lão thu được dược vật quý hiếm hoặc cần quảng cáo đan dược mới ra mắt hoặc là bán tin tức, đều sẽ ưu tiên cho Tống Thanh Thời, hai người họ xem như có chút giao tình. Bây giờ lão nghe nói Tống Thanh Thời vì một mỹ nhân mà ồ ạt ra sức, luôn cảm thấy không quá đáng tin, nhưng không dám nói thẳng, lại thấy biện pháp giải trừ Hợp Hoan ấn có phần phiền phức, nên cố ý kéo dài mấy tháng, miễn cho Dược Vương Tiên Tôn chỉ là tâm huyết trào dâng, chơi chán mỹ nhân rồi quay đầu mới thấy tổn thất nặng nề.

Bây giờ, Tống Thanh Thời tự mình đến thăm, ngồi ở trước mặt lão giục tin tức.

"Ta cũng mới nhận được mấy ngày nay thôi." Diệp Lâm không còn dám đùn đẩy, giao ra biện pháp: "Năm đó Hoan Hỉ Tiên Tôn sáng tạo ra Hợp Hoan Ấn cũng không để lại phương pháp giải trừ. Từng có ma tu bắt tu sĩ cấp thấp làm nô lệ, trong đó có không ít là đệ tử mới nhập môn của các môn phái lớn, cho nên tiên môn chính đạo mới nghiên cứu ra hai biện pháp giải ấn. Một là tu sĩ Phân Thần trở lên ra tay, trực tiếp xóa đi; hai là dùng Vạn Linh Tủy làm trận pháp, vẽ lại mật lệnh khi tạo Hợp Hoan Ấn là có thể loại bỏ nó."

Tống Thanh Thời khiêm tốn thỉnh giáo: "Phương pháp nào dễ dàng hơn?"

Diệp Lâm nói với vẻ mặt đau khổ: "Tôn chủ ơi, ngươi không phải không biết, lão tổ Phân Thần đều là bảo vật trấn sơn của các môn phái, sẽ không tùy tiện ra tay, nếu ngươi mời bọn họ ra mặt để giải Hợp Hoan Ấn của một nô lệ người phàm, đó là sỉ nhục họ." Lão cố gắng uyển chuyển diễn đạt, thật ra lão rất muốn nói cho cậu rằng, nếu có người ôm một con thú cưng đến Dược Vương Cốc xin cứu chữa, liệu ngươi có đánh cho hắn bay ra ngoài không?

Tống Thanh Thời suy nghĩ, đã hiểu: "Ta chọn cách thứ hai."

Cậu tuyệt đối sẽ không để Việt Vô Hoan chịu nhục nhã nữa.

Diệp Lâm nhìn cậu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Vạn Linh Tủy... Là bảo bối mỗi nhánh linh mạch chỉ có một. Thỉnh thoảng mới xuất hiện trên hội đấu giá, còn phải xem phẩm chất và độ lớn nhỏ để định giá, vào tầm mười vạn đến ba mươi vạn thượng phẩm linh thạch mới mua được. Biện pháp này là do lâu chủ của Kim Ngọc Lâu không tiếc chi phí để nghiên cứu ra khi con gái bị dính Hợp Hoan Ấn. Bởi vì quá mức đắt đỏ nên không ai hiếm lạ thứ đồ chơi này, ta có thể cho ngươi, nhưng mỗi Hợp Hoan Ấn được đóng lên người nô lệ đều chứa mật lệnh của người đóng dấu, trận pháp cần có mật lệnh đó, Tạ Thiếu là kẻ cực kì tham lam, gã biết ngươi muốn giải ấn, chắc chắn sẽ hét giá trên trời."

Dược Vương Cốc quanh năm ra giá cao thu mua các loại dược liệu làm nghiên cứu, nhưng dược vật bán ra lại rất ít, không phải một môn phái giàu có.

Tuy nói công tử Vô Hoan là người đẹp hiếm có, nhưng cũng chỉ là một hoa khôi*, danh tiếng còn rất tồi tệ, bỏ ra số tiền lớn như vậy giúp y giải ấn, liệu có đáng không? Trong đầu Dược Vương Tiên Tôn bị rót đầy mê dược rồi hả?

*Kĩ nam/kĩ nữ

Diệp Lâm cố gắng khuyên nhủ: "Nếu ngươi thật sự thích y, thì chỉ cần đối xử tốt với y, đừng dùng ngọc thần niệm là được, có giải Hợp Hoan Ấn hay không cũng vậy. Ta có tin bên Kim Hoàn Lâu chuẩn bị đấu giá một đôi tỷ đệ tuyệt sắc, đều còn trong trắng, chỉ cần năm vạn linh thạch thôi, dung mạo chắc chắn không kém hơn..."

Tống Thanh Thời lập tức ngắt lời lão: "Ta muốn mua Vạn Linh Tủy, ngươi biết nơi nào đang bán không?"

Cậu không biết làm sao để giải thích cho những tu sĩ với tư tưởng trên tiên giới hiểu, cái này không liên quan đến việc có dùng ngọc thần niệm hay không, có Hợp Hoan Ấn trên người chính là một dấu vết của sự sỉ nhục tột độ, là biểu tượng của việc tước đoạt tôn nghiêm một con người, tuyệt đối không thể để lại, nếu không bệnh tâm lý của Việt Vô Hoan sẽ không thể khá lên được.

Diệp Lâm bỏ cuộc, khổ sở nói: "Ta biết Thần Diệu Phu Nhân có mấy viên, nhưng chưa chắc nàng ta đã chịu bán ra."

Tống Thanh Thời tính qua số tài sản còn lại: "Ta đồng ý luyện một bình Hoàn Ấu Đan cho nàng ấy, cộng thêm hai mươi vạn linh thạch."

Thần Diệu Phu Nhân tuy có thiên phú cao, nhưng nhập tiên môn quá muộn, lúc lên Trúc Cơ đã hơn ba mươi tuổi, kết Kim Đan đã ngoài bốn mươi, dung mạo nàng so với các nữ tu khác già hơn nhiều, là thứ mà nàng bận tâm nhất, ngày thường đều dùng Dưỡng Nhan Đan để che giấu, vẫn luôn muốn tìm Hoàn Ấu Đan để khôi phục dung mạo thời thanh xuân. Nhưng mà phương thức luyện Hoàn Ấu Đan đã thất lạc từ lâu, chỉ duy nhất Dược Vương Cốc có, nguyên thân lại ghét bỏ dược liệu để điều chế Hoàn Ấu Đan quá quý hiếm, luyện chế cũng phiền phức, tác dụng cũng chẳng có gì to tát, còn làm nhục thân phận Y Tiên, cho nên chưa từng luyện chế.

Có Hoàn Ấu Đan, chắc chắn Thần Diệu Phu Nhân sẽ động lòng.

"Ta sẽ thay ngươi xử lý việc này." Diệp Lâm xót ruột thay cậu, chợt nhớ ra một chuyện, lại nói: "Đúng rồi, ngươi biết chuyện gần đây của Tạ Khuyết không?"

Tống Thanh Thời nhíu mày: "Chuyện gì?"

Diệp Lâm coi như chuyện cười mà kể cho cậu nghe: "Không phải là trang chủ sơn trang Kim Phượng vừa mới có bảo bối mới à? Yêu chiều như gì, hình như tên là Bạch Tử Hạo... Gần đây mới phát hiện ra hắn là con riêng ở nhân gian của Hà trưởng lão Tùng Hạc Môn, bị tên Tạ Khuyết thất đức đó biến thành nô lệ đồ chơi mang bán, chuyện này tranh cãi rất lâu mà không có kết quả, Tùng Hạc Môn không thể làm gì sơn trang Kim Phượng, nên hiện giờ đang tìm tên Tạ Khuyết đó khắp nơi để tính sổ. Tiếc là tên đó thông minh, chạy rất nhanh, không biết lại chui vào trong cái hang nào để trốn rồi."

Tống Thanh Thời cúi đầu xuống, suy nghĩ hồi lâu.

Diệp Lâm cười nói: "Nếu ta tìm thấy tên Tạ Khuyết kia, sẽ nghĩ các giúp ngươi lấy được mật lệnh, chi phí sẽ tính rẻ cho ngươi."

"Không cần." Tống Thanh Thời tươi cười: "Ta cho giá cao gấp đôi, ngươi chỉ cần đưa cho ta tung tích của gã là được..."

Diệp Lâm sửng sốt, sau đó ý thức được cái gì, liên tục đồng ý, nâng chén trà lên.

Tống Thanh Thời thi lễ rồi rời đi, tiện thể xách theo Việt Vô Hoan đang ở bên ngoài nghiên cứu nhiệm vụ treo thưởng.

Diệp Lâm đứng ở cửa sổ quan sát Việt Vô Hoan, lắc đầu, từ chỗ bí mật trên giá sách rút xuống một quyển bản đồ, lật vài tờ, lại thở dài.

Thủ đoạn của công tử Vô Hoan quả nhiên ghê gớm.

Một đời anh hùng của Dược Vương Tiên Tôn, e là sắp tàn rồi.

...

Tất cả việc chính đã giải quyết xong, phương pháp giải ấn cũng đã có manh mối.

Tống Thanh Thời vui vẻ đi dạo phố với Việt Vô Hoan, phung phí mua sắm sách vở, dược liệu và đồ dùng hàng ngày.

Gấm vóc màu đỏ nhìn rất đẹp, rất hợp với Vô Hoan, mua!

Man Long Thảo có thể để cho Vô Hoan dùng phối dược, mua mua!

Bánh Ngưu Nhũ của Vinh Hưng Đường rất ngon, Vô Hoan sẽ thích ăn, mua mua mua!

Tống Thanh Thời mỗi năm chỉ ra cửa mấy lần mua đồ, mỗi lần mua đồ sẽ mua đủ cho nửa năm. Cậu mua sắm vui đến quên cả trời đất, ngay cả rượu của quán rong ven đường cũng phải mua hai bình, rượu này tên là Vong Ưu, nghe có vẻ rất ngon, mỹ nữ bán rượu nói có thể giải sầu, mặc dù cậu làm việc rất có mục tiêu, không có muộn phiền gì lớn, nhưng có thể nếm thử hương vị.

Cậu mua rất nhiều thứ linh tinh lặt vặt.

Việt Vô Hoan đành phải giúp cậu bỏ hết đống đồ vào trong túi, để đó về rồi sắp xếp lại.

Tống Thanh Thời nhìn thấy ngõ nhỏ có hiệu sách, vui vẻ chạy tới, mua sách là việc cậu yêu nhất, càng nhiều càng tốt.

Việt Vô Hoan ngập ngừng trong chốc lát, cuối cùng vẫn chậm rãi đi theo.

Tiệm sách này tên là Tiên Tình Cư, buôn bán rất tốt, có rất nhiều người mua sách. Tống Thanh Thời mua đống sách liên quan đến y dược trước, mua thêm sách về thông tin trên tiên giới, sau đó nhìn cái gì hay hay là sẽ mua. Cậu phát hiện ra dường như những người đến tiệm mua sách đều thích đến xem mấy cuốn sách rực rỡ bày ở trong góc, nhất là đàn ông, mười người thì sẽ có tám chín người mua ít nhất một quyển.

Tống Thanh Thời tò mò hỏi Việt Vô Hoan: "Đó là sách gì vậy?"

Việt Vô Hoan bồn chồn không yên nhìn cậu, muốn nói lại thôi.

Tống Thanh Thời đi sang đó, cầm lấy một quyển sách tranh có tên « Tranh Thịnh Thế Mỹ Nhân », tươi cười: "Hóa ra là sách tranh thể loại Phù Thế*, in ấn thật tinh xảo, là tác phẩm của danh gia** nào vậy?"

*Hay còn gọi là thể loại Ukiyo-e. Đây là một vài hình ảnh từ wikipedia

"ban-ve-ket-cuc-viec-cuu-lam-nhan-vat-phan-dien-16-0"

**Họa sĩ/học giả/gia tộc có tiếng tăm

Cậu tiện tay mở ra xem, hai tay như bị bỏng lập tức buông ra, cuốn sách rơi xuống mặt đất, mở ra bức vẽ bên trong, sau đó cậu không dám tin mà nhìn lại, cả người lạnh buốt như vừa bị giội nước đá.

Đây là diễm thư*, vẽ những hình ảnh bẩn thỉu, kết hợp với vô số từ ngữ dung tục.

*Truyện sex kèm tranh

« Tranh Quần Phương Dạ Yến » « Tranh Tiên Tôn sủng hạnh công tử Vô Hoan » « Tranh Kim Kiều tuyệt sắc » vân vân...

Hình ảnh được vẽ là một thiếu niên tuyệt sắc đang khéo léo hầu hạ đủ kiểu ở dưới cơ thể những người đàn ông, dáng vẻ cực kì dung tục.

Thiếu niên có cặp mắt phượng xinh đẹp vô cùng, dưới mắt trái có viên lệ chí đỏ tươi, đẹp đến mức có thể gợi lên dục vọng của bất cứ ai.

Đây là Việt Vô Hoan...

Tống Thanh Thời biết Việt Vô Hoan từng trải qua chuyện gì, nhưng cậu chưa từng trực tiếp nhìn thấy những hình ảnh kinh khủng đó. Sau khi Việt Vô Hoan dần khôi phục, cậu lại càng mong được làm đà điểu, dùng thời gian xóa nhòa đi những quá khứ ấy, nhưng hôm nay, tập tranh này đã tàn nhẫn xé mở vết sẹo, moi ra và phơi bày tất cả mọi thứ. Những chuyện Việt Vô Hoan từng trải qua ở chốn Địa Ngục ấy, có khi còn bi thảm hơn tất cả những thứ mà cậu có thể tưởng tượng được.

Tại sao lại có người xấu xa đến như vậy?

Tống Thanh Thời khổ sở đến mức không thể thở được, cậu hổn hển hít thở từng chút một, ôm chặt lấy hai vai mình.

Minh Giới U Hỏa dâng lên, đốt sạch tất cả ô uế.

Sau đó thì sao?

Cậu nên làm gì? Cậu có thể làm được gì? Cái gì cậu cũng không làm được.

Chủ tiệm sách vốn định tới chào hỏi, thấy thế thì sợ tới mức trốn đi, Tống Thanh Thời ngơ ngác đứng tại chỗ, cảm thấy toàn thân đều mất đi sức lực, cuối cùng không chút cảm giác bị Việt Vô Hoan kéo đi.

Việt Vô Hoan nắm tay cậu, không có mục đích mà đi đến bờ sông.

Gió lạnh thổi qua, đầu Tống Thanh Thời dần minh mẫn lại...

Rốt cuộc cậu cũng hiểu vì sao hai tên tu sĩ kia lại thoải mái bàn luận như thế trong lều trà, cũng hiểu vì sao Diệp Lâm lại cố gắng khuyên mình từ bỏ.

Hóa ra mọi người đều biết...

Sơn trang Kim Phượng chà đạp thân thể Việt Vô Hoan, những bức họa ấy hủy hoại danh tiếng Việt Vô Hoan.

Mặc kệ việc Việt Vô Hoan có cố gắng cỡ nào, Trúc Cơ, Kim Đan, thậm chí Nguyên Anh... Tu thành Kiếm Tôn. Mỗi người trông thấy y đều sẽ nghĩ tới, không phải là tài hoa kinh người của y, mà là cơ thể y và những hình ảnh ô uế không chịu nổi đó, trong đầu bọn họ sẽ vĩnh viễn là quá khứ y từng làm thứ đồ chơi. Cho dù cậu có thể vì Việt Vô Hoan mà thiêu hủy một tiệm sách, hai tiệm sách, đốt cháy vô số sách tranh, thế nhưng cậu không thể ngăn chặn những bức họa ấy tiếp tục lưu truyền trên thị trường...

Việt Vô Hoan từng nói y không còn gì nữa...

Bây giờ cậu mới hiểu đằng sau câu nói ấy là nỗi tuyệt vọng sâu đến mức nào.

Tống Thanh Thời ngồi ở bờ sông, ôm mặt, mặc cho nước mắt ướt nhẹp kẽ tay, cậu căm thù sự bất lực của mình.

"Tôn chủ đừng buồn." Việt Vô Hoan cũng chậm rãi ngồi xuống, nhẹ giọng an ủi: "Chuyện này, sớm muộn ngươi cũng sẽ biết... Cho nên ta cũng không muốn giấu diếm. Những bức họa đó là chuyện của mấy năm về trước, lúc ấy họa sư nổi tiếng nhất tiên giới tới sơn trang Kim Phượng, Kim Phỉ Nhận bèn chuốc thuốc ta, dùng ngọc thần niệm điều khiển, để hắn vẽ lên những thứ đó, lan truyền khắp thiên hạ. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ hắn đã phát hiện ra tâm tư muốn chạy trốn của ta, hắn muốn nói với ta rằng, bất kể ta có chạy trốn tới chỗ nào, ta cũng không thể thoát khỏi vận mệnh của một nô lệ... Cho nên, ta từ bỏ hi vọng chạy trốn, biến thành bộ dạng mà hắn muốn, không biết liêm sỉ, buông thả trong dục vọng, ngu ngốc nực cười..."

Tống Thanh Thời vùi đầu nhìn mặt sông, không dám nhìn y.

"Tôn chủ đã cho ta một cuộc đời mới." Giọng điệu Việt Vô Hoan rất nhẹ nhàng: "Ta đã bỏ xuống quá khứ, những chuyện này... Ta đã quen từ lâu, cũng đã chuẩn bị tâm lý. Ta sẽ nghiên cứu phương pháp dịch dung, đổi tên đổi họ, như thế sẽ không bị nhận ra nữa, cho nên... Ta không sao, thật sự không sao đâu."

Tống Thanh Thời vẫn quá đỗi đau lòng, bởi vì Phượng Hoàng xinh đẹp kiêu ngạo này không thể quang minh chính đại bay dưới ánh mặt trời được nữa.

Cậu kìm nén cảm xúc, muốn đứng dậy, lại phát hiện Việt Vô Hoan vẫn luôn run rẩy.

Trong đêm tối, tấm màn đã bị tháo xuống, trong đôi mắt xinh đẹp ngập tràn sợ hãi.

Y đã dùng hết sức lực của bản thân mới phun ra được những con chữ y sợ nhất:

"Xin người, đừng chê ta bẩn..."

______________________________________

Lấy nước mắt rửa mặt chào ngày mới nào~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui