Một đường này, Lăng Tiêu bị đám người luân phiên canh giữ, không có lúc nào là bên cạnh cậu không có người cả, chỉ tiếc là tới giờ cậu vẫn chưa tỉnh dậy.
Bên ngoài, đám người gần như náo loạn hết cả lên, nhìn khuôn mặt của Lăng Tiêu ngày càng trở lên hồng hào, diễm lệ không có gì sánh bằng, gã đàn ông nhíu mày thật chặt, lúc lâu sau gã ta mới quay sang hỏi y sư bên cạnh: "Bao giờ hắn tỉnh lại?"
"Thưa ngài, người bình thường ăn phải trái vàng thân thể sẽ không chịu đựng được mà nổ tung, nhưng thân thể của cậu ta rất kỳ lạ, dường như không có bất kỳ tổn thương nào mà dần dần tiếp thu sức mạnh của nó, đây là một điều hiếm thấy, còn về việc cậu ta bao giờ tỉnh lại thì tôi cũng không chắc, có lẽ trong sách cổ sẽ có giải đáp cho hiện tượng này.
.
"
Y sư còn chưa nói hết câu, một quả cầu điện đã nhanh chóng lao về phía hắn, gã đàn ông mỉm cười, nhưng trong mắt toàn là sát ý, âm thanh khàn khàn của lão phát ra khiến người ta lạnh căm: "Tìm trong sách cổ.
.
đợi tới khi ngươi tìm được thì hắn ta đã chết trước khi về cung điện rồi, vô dụng, ăn hại như thế ta còn giữ ngươi lại làm gì"
Nhìn thi thể của y sư ngã xuống đất, gã đàn ông cười lạnh, sau đó ra ngoài phân phó với lính gác: "Ra ngoài thành, tìm y sư giỏi nhất về đây, tuyệt đối không được múa trống khua chiêng làm to chuyện, hậu quả ngươi tự biết rồi đấy"
Tên lính canh cửa run run quỳ xuống nhận lệnh, song cũng không dám nhiều lời mà nhanh chóng rời đi.
Chỉ là gã đàn ông cũng chẳng đợi được tới lúc ấy, bởi vì Lăng Tiêu đã biến mất, đúng vậy, y đã biến mất ngay lúc tối hôm đó.
.
Bên ngoài thành.
Lăng Tiêu bị một người toàn thân ăn mặc kín mít vác trên vai, tuy đang mang theo người, nhưng hắn ta chạy rất nhanh, thân thể di chuyển nhẹ nhàng không có chút tiếng động, nếu người ngoài mà thấy cảnh tượng này chắc cũng phải thán phục hắn võ công cao siêu.
Vứt người xuống mặt đất, hắn ta mới tò mò nhấc tay nhấc chân Lăng Tiêu lên xem, đoạn hắn ta vỗ vỗ vào mặt Lăng Tiêu vài cái, cuối cùng tự lẩm bẩm đưa ra kết luận: "tộc tinh linh, kẻ hấp thu được trái vàng cũng chỉ có thế.
.
"
Nghe đồn rằng, các dạng năng lượng không tự dưng mà mất đi, cũng không tự dưng lại sinh ra, mà nó chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác, Dylan nghĩ vậy càng thêm chắc chắn, nếu hiện giờ hắn nắm giữ được thứ quan trọng nhất của tên tinh linh này thì sức mạnh của trái vàng sẽ thuộc về hắn.
Dylan tự cho là mình đúng, hắn ta lấy con dao găm bằng vàng được khảm kim cương từ trên hông mình xuống, con dao này được đặc chế riêng cho hắn, chém sắt như chém bùn, chỉ cần một nhát đâm xuống là có thể lấy tim của kẻ đang nằm dưới đất này ra, Dylan nghĩ, thứ quan trọng nhất trên cơ thể của con người chính là trái tim bên dưới nồng ngực, bởi vì nó liên thông với các mạch máu trong cơ thể.
Máu là sinh cơ, tim là gốc rễ, xương thịt là hình hài, vậy nên giờ hắn chỉ cần tóm được gốc rễ, vậy thì toàn bộ sức mạnh của trái vàng sẽ thuộc về hắn, thế lực ánh sáng cũng sẽ bị hắn nhấn chìm.
Nghĩ tới đây, Dylan càng thêm điên cuồng, sát ý trong mắt càng thêm rõ rệt, tay cầm dao của hắn nhắm đúng vào nồng ngực của Lăng Tiêu mà nhanh chóng đâm xuống.
Nhưng khoảng cách mũi dao của hắn cách lớp quần áo bên ngoài chưa tới 1 cm thì tay đã bị giữ lấy.
Lăng Tiêu nào có ngất đi, ánh mắt cậu hoàn toàn thanh tỉnh, hoàn toàn không có dấu hiệu mệt mỏi do mới tỉnh lại gì cả, cậu giữ chặt lấy tay của gã đàn ông trước mắt, sau đó hất y sang một bên mà chống tay ngồi dậy.
Lăng Tiêu dịch thân thể về phía sau, ánh mắt cảnh giác nhìn Dylan, nhưng vì thân thể không chịu đựng được mà thở hổn hển, mắt thấy Dylan như không muốn buông tha mình, cậu mới vội lên tiếng: "tôi có thể cho anh thứ anh muốn!"
Ồ? Dylan nhướng mày nhìn Lăng Tiêu, cười cợt nói: "Nhưng thứ ta muốn là tim ngươi, ngươi có thể tự nguyên đào nó ra dâng cho ta không?"
Lăng Tiêu hơi nhíu mày, cậu cố gắng đè nén cảm xúc quen thuộc kỳ quái này xuống dưới, song nhìn Dylan mà đáp lại: "không thể"
Dylan cũng không ngoài ý muốn, gã ta chỉ cười lạnh một tiếng: "lắm lời, đã vậy thì ta tự mình tới"
"Nhưng anh làm vậy cũng vô ích!"
Lăng Tiêu vội nói, thấy người kia ngừng lại như muốn nghe tiếp thì mới chậm rãi mở miệng: "Từ khi cây sinh mệnh hình thành thì trái vàng đã gắn liền với nó, một cây chỉ có một quả, nếu cây chết thì trái vàng cũng chết, nếu trái vàng mất đi thì cây cũng mất sức mạnh, ngươi biết tại sao không?"
"Bởi vì thực chất, trái vàng là vật ký sinh, nó mang trong người sức mạnh mà khắp đại lục này ai cũng mơ ước, chỉ là trùng hợp, nó mọc trên cây sinh mệnh mà thôi"
Đồng tử của Dylan hơi co lại, hắn nhìn Lăng Tiêu sau đó nói tiếp câu sau: "Ý ngươi là, ngươi chết thì sức mạnh của trái vàng cũng biến mất?"
Tuy là một câu nghi vấn, nhưng giọng điệu của hắn rất chắc chắn.
"Không sai"
Lăng Tiêu nói: "Bởi vì ta đã trở thành vật bị nó ký sinh, sức mạnh và năng lượng của nó đã hòa thành một với ta, nếu ta chết, trái vàng sẽ không còn"