Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh

Sáu giờ tối, Land Rover của Kim Trăn y hẹn chạy vào cổng lớn biệt thự nhà họ Kim tại ngoại ô phía Tây. Giá trị căn biệt thự này so với những khu nhà cao cấp giá trên trời mà giới kinh doanh đất đai tung ra mấy năm gần đây quả thực thấp hơn nhiều, chủ yếu là do vị trí khá xa, về cơ bản đã tiếp giáp với khu vùng núi phía Tây, lái xe mất gần hai tiếng mới đến, ngày thường lão gia nhà họ Kim bận bịu nhiều việc, một tuần chỉ về ba lần là cùng.

Ngoại trừ hai cảnh vệ đứng thẳng tắp ngoài cổng, biệt thự trông cũng chẳng khác gì những căn khác trong tiểu khu, cảnh vệ nhận ra xe Kim Trăn liền mở cổng.

Kim Trăn thấy trong gara đã có vài chiếc xe, thầm biết hôm nay mình lại là người đến cuối cùng. Quả nhiên, vừa vào cửa, giọng nói châm chọc khiêu khích của một phụ nữ đã truyền ra:

“Ây da, cậu hai rốt cuộc tới rồi, muốn gặp Kim nhị thiếu gia nhà chúng ta đúng là khó quá nha.”

Người lên tiếng là chị dâu Thẩm Nhu của Kim Trăn, Kim Trăn phớt lờ cô ta, bước vào phòng khách, chỉ thấy người đã ngồi đầy phòng. Hắn lập tức đến gần bộ sofa đặt tại trung tâm, thưa với cặp vợ chồng trung niên ngồi ở giữa: “Ba, mẹ, con về rồi.”

Người đàn ông trung niên tên là Kim Bác Cương, chính là cha của Kim Trăn, người phụ nữ tên Hoắc Lan, là mẹ của Kim Trăn, đồng thời là cô ruột của Hoắc Ly. Kim Bác Cương ra chiều nghiêm túc, nhìn không ra biểu cảm, nếu chỉ bàn về vấn đề mặt than, Kim Trăn đúng là thừa hưởng gen tốt từ cha hắn.

Kim Bác Cương liếc thoáng qua thằng con thứ, không nói gì mà chỉ gật đầu, tỏ ý đáp lại. Hoắc Lan bên cạnh lại cười rạng rỡ, kéo tay Kim Trăn để hắn ngồi xuống kế mình.

“Tiểu Trăn, sao lâu thế không về hả con, nếu về nước rồi thì dọn về nhà ở đi, giờ Viện Viện trọ ở trường, ba với anh con thì đi vắng cả ngày, trong nhà chỉ còn mẹ và chị dâu con thôi, vắng vẻ lắm.” Hoắc Lan nắm tay con trai thứ hai của mình, giọng điệu có chút tủi thân.

“Mẹ, gần đây con với Hoắc Ly bận chuyện công ty, nhà lại quá xa, không tiện.” Khi nói chuyện với mẹ mình, thái độ Kim Trăn rõ ràng ôn hòa hơn nhiều.

“Tiểu Trăn, mẹ nghe nói công ty các con đang lên kế hoạch quay một bộ phim à? Diễn viên chính còn là Mạc Vũ Sinh đúng không?” Trong mắt Hoắc Lan tức khắc ánh lên tia sáng.

Hoắc Ly bên cạnh tiếp lời: “Kim Trăn, hồi nãy cô nghe bảo Mạc Vũ Sinh ký hợp đồng với Xán Tinh thì phấn khởi mãi, cứ nhao nhao đòi tìm cơ hội chụp ảnh lưu niệm với cậu ta thôi.”

Kim Trăn nhướng mày nhìn mẹ mình, nghi hoặc hỏi: “Mẹ biết anh ta hả?”

Hoắc Lan cười đáp: “Đương nhiên, mẹ không bỏ lỡ một tập phim truyền hình nào của cậu ta hết, chẳng riêng gì mẹ, cả mấy bà cùng chơi mạt chược với mẹ cũng là fan bự của cậu ta đấy. Họ mà biết mẹ được chụp ảnh chung với Mạc Vũ Sinh, bảo đảm hâm mộ chết luôn.”

Lúc này, Thẩm Nhu cười bảo: “Mẹ, mẹ đừng nên nói vậy, lại còn khen người đàn ông khác trước mặt ba nữa chứ.”

Hoắc Lan khẽ hừ một tiếng: “Ba con chu đáo bằng một nửa cậu ta thì tốt rồi, cả ngày đến nhà cũng chẳng thèm về.”

Trước oán trách của vợ, vẻ sắc lạnh trong mắt Kim Bác Cương hoàn toàn biến mất, mặt già còn hơi đỏ lên, hiện ra chút áy náy. Ngồi một bên, con cả Kim Đình khẽ kéo cô vợ nhà mình, lạnh lùng nói: “Tiểu Nhu, đừng nói lung tung.”

Sau đó, Kim Đình cung kính thưa với mẹ mình: “Mẹ, dạo này ba thực sự quá bận rộn, con nghe bảo lãnh đạo phái mấy đoàn kiểm tra xuống, vài dự án bất động sản lớn tại Bắc Kinh đều tạm ngừng, có phải sắp ra chính sách mới không ạ?”

Trong lúc nói chuyện, Kim Đình nhìn lướt qua cha mình bên cạnh, mang theo vài phần thăm dò.

Kim Bác Cương nhìn về phía thằng con cả, ánh mắt khá lạnh lùng, nói:

“Lo làm tốt chuyện của mày đi, đừng tối ngày lang bang với cái đám khai thác kinh doanh đất đai nữa, nếu để ba biết mày lén lút có liên hệ bẩn thỉu gì với chúng nó, mày đừng hòng bước vào cổng nhà họ Kim nữa.”

Kim Đình nghe vậy, thân mình lập tức run lên khe khẽ, sắc mặt hơi tái.

Không khí trong phòng thoáng cái lạnh đi, mọi người có chút lúng túng nhìn cha con Kim Bác Cương, ai nấy đều im bặt.

“Ba, Kim Đình không…” Thẩm Nhu ngồi kế bên muốn mở miệng biện minh cho chồng, Kim Đình liền nhéo cô ta một cái thật mạnh, ý bảo cô ta im đi.

Một lát sau, người phá vỡ cục diện bế tắc chính là Hoắc Lan, bà lườm thằng con cả một cái, uể oải nói:

“Tiểu Đình, lầu méo rồi, rõ ràng đang nói về Mạc Vũ Sinh, tự dưng tự lành kéo sang chuyện đất đai là sao, con đó, bị ba con chửi là đáng lắm.”

*lầu méo: nguyên văn là “oai lâu”, tức là lạc đề

Kim Đình thấy thế liền cười bảo: “Mẹ nói phải lắm ạ, đúng là lỗi của con.”

Bấy giờ, cha của Hoắc Ly cũng lên tiếng: “Anh rể, Tiểu Đình vậy là giỏi lắm rồi, nó ở trong hoàn cảnh ấy khó tránh phải giao tiếp với đủ dạng người, em tin Tiểu Đình tự biết đúng mực, anh đừng nghiêm khắc với nó quá. Con trai nhà họ Kim chẳng biết giỏi hơn thằng Hoắc Ly nhà bọn em gấp mấy lần đâu.”

Nghe vậy, Hoắc Ly lập tức bày ra bản mặt khóc lóc thảm thiết: “Ba, con ba đúng là vua nằm không cũng trúng đạn siêu cấp mà, đi đâu cũng thành nhân vật phản diện hết, cô ơi, con thực sự không phải bị nhặt về sao?”

Hoắc Lan nghe xong liền cười híp mắt, nhéo mặt thằng cháu mình: “Sắp xếp cho cô gặp Mạc Vũ Sinh đi rồi cô cho mày biết mày là con ruột hay hàng tặng kèm, được không?”

Hoắc Ly gật đầu ngay tắp lự: “Dạ, không thành vấn đề, cô cứ yên tâm, lần này không cho ai làm méo lầu nữa, giờ con đi gọi điện sắp xếp liền đây.”

Trong phòng dần vang lên tiếng cười, không khí dịu đi rất nhiều.

“Được rồi, vú Ngô bảo thức ăn nấu xong rồi, chúng ta chuẩn bị ăn cơm thôi, cả gia đình hiếm lắm mới có dịp ngồi cùng bàn ăn đấy.” Hoắc Lan đứng lên, bỗng chốc bộc lộ phong phạm nữ chủ nhân, quay sang liếc xéo chồng mình một cái, rồi sánh bước cùng mẹ của Hoắc Ly đến phòng ăn, nhóm con cháu cũng đứng dậy đi theo.

Kim Bác Cương là người cuối cùng đứng lên, thấy con cháu ra khỏi phòng khách hết rồi mới gọi cha của Hoắc Ly lại: “Kiến Khôn, chú đợi tí đã.”

Hoắc Kiến Khôn dừng bước, nhìn Kim Bác Cương, hỏi: “Sao vậy anh rể?”

Kim Bác Cương có chút xấu hổ, ho khan, đoạn hỏi nhỏ: “Kiến Khôn, lầu méo là gì?”

Hoắc Kiến Khôn thoáng ngẩn ra, sau đó đáp như thật: “Chắc kiểu như nhà bị mục ấy mà.”

Trong mắt Kim Bác Cương ánh lên chút ngờ vực, suy nghĩ câu ban nãy của Hoắc Lan, vừa đi vừa thở dài:

“Giờ ngày nào chị chú cũng lên mạng xem phim bộ, tôi thấy mình sắp cách biệt thế hệ với bà ấy rồi.”

“Tính chị vốn trẻ trung mà, em còn mong Lạc Chi học tập chị nhiều nhiều ấy chứ.” Hoắc Kiến Khôn cười bảo.

“Có gì mà học, cả đống tuổi còn học đòi người ta chạy theo minh tinh, lại không nhìn xem mình mang thân phận gì, tôi phát ngượng thay bà ấy, nếu không nể mặt bọn trẻ…” Giọng nói bực tức của Kim Bác Cương ngưng bặt.

Hoắc Kiến Khôn ngẩng đầu, phát hiện chị mình đã quay người dựa lên tường tự lúc nào chẳng hay, ánh mắt như cười như không dừng trên mặt Kim Bác Cương.

Hoắc Kiến Khôn nhịn cười, thầm than, chức quan to hơn nữa thì sao nào, về nhà vĩnh viễn chỉ là sếp phó thôi.

Bữa ăn xem như hài hòa, Kim Đình có giáo huấn lúc trước nên cũng chả dám lắm mồm nhắc tới chuyện thừa thãi, mà Kim Trăn lại luôn trầm mặc ít nói, những người khác thì tán gẫu vui vẻ vô cùng.

Đương lúc mọi người cho rằng bữa cơm sắp chấm dứt thuận lợi, Kim Bác Cương đặt đũa xuống, nói với con trai thứ:

“Tháng sau là đại thọ bảy mươi của ông nội, Kim Đình nhớ đến trường đón Viện Viện về nhà. Đến hôm ấy chú hai của các con cũng sẽ xuống núi chúc thọ ông. Hai anh em nhớ chuẩn bị lễ vật biếu ông.”

Kim Bác Cương vừa dứt lời, sắc mặt Kim Trăn nháy mắt biến đổi. Ánh mắt mọi người cũng không hẹn mà cùng chĩa vào Kim Trăn.

Kim Bác Cương nhìn thằng con thứ, trầm giọng nói: “Kim Trăn, chuyện kia đã qua ba năm rồi, con cũng nên gặp chú hai đi, chuyện năm ấy có lẽ chú con sai trước, nhưng cũng vì tốt cho con thôi.”

Kim Trăn nghe vậy thì cười khẩy: “Ý tốt này con nhận không nổi.”

“Láo lếu!” Kim Bác Cương vỗ bàn cái bốp, lớn tiếng quát: “Nếu không có chú hai thì mày đi đời từ ba năm trước rồi, đúng là đồ vong ân phụ nghĩa.”

“Hửm? Hắn có ơn gì con? Con nên cám ơn hắn cái gì? Cám ơn hắn sai một gã người dưng lừa gạt con, hay cám ơn hắn đeo cái thứ vớ vẩn này lên người con?” Kim Trăn cất giọng lạnh như băng.

“Mày…” Kim Bác Cương giận đến run cả môi, lửa giận chợt bùng lên, ông đứng bật dậy, vơ tách trà gần đó ném về phía Kim Trăn. Kim Trăn lại không né không tránh, mặc kệ cái tách đập trúng trán mình.

Thấy tia máu chảy xuống từ trán Kim Trăn, Hoắc Lan thoắt cái đen mặt, bà đứng lên, bước đến cạnh con trai thứ, sai vú Ngô đi lấy hộp thuốc, sau đó quay sang bảo mọi người trên bàn: “Hôm nay tới đây thôi, tôi nghĩ chắc cả nhà cũng ăn no rồi, giờ không còn sớm nữa, mọi người về đi.”

Ba thành viên nhà họ Hoắc nghe vậy, tức khắc đứng dậy cáo từ. Kim Đình cũng lôi vợ mình dậy, lấy cớ bận việc rồi hỏa tốc bỏ đi. Tiếp theo, Hoắc Lan gọi lão Ngô tài xế đến đây, dặn dò: “Đưa lão gia ra ngoài.”

Lão Ngô nhìn nhìn Kim Bác Cương bằng ánh mắt hơi kinh ngạc, lại dòm dòm Hoắc Lan, dè dặt hỏi:

“Đi đâu cơ ạ?”

Hoắc Lan kéo Kim Trăn rồi quay lưng lên lầu, đáp mà không buồn ngoảnh đầu lại: “Bình thường đi đâu thì đi chỗ đó, đánh con tôi còn muốn tôi giữ lão ấy ở lại ăn Tết sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui