Bàn Về Phương Pháp Thu Phục Quy Mao Hoàn Mỹ

Ngắt điện thoại của mẹ, Mạc Vũ Sinh bất đắc dĩ thở dài, từ năm trước, cha mẹ đã bắt đầu liên tục ám chỉ đến chuyện này, ông Trương nhà đối diện ôm cháu trai, con gái nhà ông Lý nhà dưới sắp kết hôn, chỗ cha công tác có mấy đứa con gái của đồng nghiệp rất tốt……

Mẹ thì nói bóng nói gió: “Tiểu Vũ à, cha mẹ bây giờ còn khỏe, chăm một hai đứa nhỏ không thành vấn đề, nhưng qua mấy năm nữa thì cũng hơi vất vả.”

Cha thì nói nặng nói nhẹ: “Tiểu Vũ à, cái chỗ như giới giải trí, lúc còn trẻ trải nghiệm một chút là đủ rồi, nhà ta không thiếu tiền, thiếu nhân khí, ngoan ngoãn về nhà tìm một người vợ tốt mới đúng đường.”

Mạc Vũ Sinh hiểu cha mẹ rất mong, ra mắt nhiều năm như vậy, y chỉ tập trung đến phát triển sự nghiệp, giữ mình trong sạch không hề có tai tiếng, kỳ thật cũng không phải y không muốn yêu đương, chẳng qua ở trong cái vòng này nhiều năm, nhìn thấy quá nhiều thứ hỗn loạn, nghiêm túc như y, đối tình cảm và sự nghiệp cũng như nhau, một khi xác định, chỉ hy vọng có thể toàn tâm toàn ý với nó, nhưng thời gian qua, y không có thời gian cũng không có sức lực để suy nghĩ về vấn đề này.

Mạc Vũ Sinh tắm xong liền mặc quần áo, đứng trước gương thắt cà vạt, nhìn chính mình trong gương, tuy rằng vẫn đẹp trai như thế nhưng là đã không còn bộ dạng ngây thơ như lúc vừa ra mắt, từ lúc còn là tiểu thịt tươi đến bây giờ, mình cũng xem như lớn tuổi, Mạc Vũ Sinh bất đắc dĩ cười với cái gương.

Năm tháng không buông tha một ai, hai mươi sáu tuy không phải là già, nhưng cho dù sự nghiệp hay tình cảm, bản thân cũng xem như không còn trẻ, có lẽ cha mẹ nói đúng, có thời gian thì nên tìm ai đó để yêu đương thôi.

Buổi tối có một buổi tiệc từ thiện, người tổ chức bối cảnh thực lực hùng hậu, mời hết diễn viên từ hai công ty lớn Thịnh Dương lẫn Hạo Nguyệt đến ủng hộ, Mạc Vũ Sinh vốn không thích mấy loại tiệc rượu này, nhưng em gái trợ lý Tiểu Phùng gọi điện dặn dò cẩn thận, nói Tống Tử Dương nhấn mạnh, nhất định phải đi, hơn nữa còn phải nổi nhất sân khấu.

Mạc Vũ Sinh biết ông chủ nhà mình muốn phân cao thấp với ông chủ Hạo Nguyệt, bình thường mấy vụ này Tống Tử Dương sẽ không sắp xếp y tham dự, cũng bởi vì hình tượng đàn ông tốt dịu dàng khiêm tốn của y. Hôm nay Tống Tử Dương coi trọng như thế, nói vậy nhất định là có mục đích khác. Mạc Vũ Sinh chuẩn bị xong, cách lúc mở màn tiệc rượu còn một giờ, Tiểu Phùng đã hấp tấp chạy tới nhà y, kéo y ra khỏi cửa.

Tiểu Phùng vừa đi vừa lải nhải nói: “Anh Vũ Sinh, em vừa mới hóng được, người tổ chức lần này là Hoắc gia, Hoắc gia anh biết không? Chính là cái nhà có họ hàng với Kim gia ấy, cái cậu Hoắc Ly phá tiền nhà đó, trước lúc ra nước ngoài hình như chơi thân với Tống tổng, nghe nói vừa mới về nước.”

Mạc Vũ Sinh nghe Tiểu Phùng nói, mỉm cười nói: “Nói xấu Tống tổng, không sợ anh ấy nghe thấy được xử chết em.”

Tiểu Phùng quay đầu, gương mặt tròn tròn đáng yêu cười, lè lưỡi làm nũng nói: “Sao có thể chứ, anh Vũ Sinh anh nhất định sẽ bảo vệ em, hì hì.”

Mạc Vũ Sinh cười lắc lắc đầu, Tiểu Phùng ở bên cạnh y đã 5 năm, vừa lanh lợi lại hiểu chuyện, là một trợ lý rất đáng tin, tuy rằng là con gái, nhưng sức khỏe thì siêu phàm, có thể so được với đàn ông, nhưng mà đôi khi cũng hơi lệch sóng.

“Đúng rồi, em nghe nói Hoắc Ly lần này về nước là muốn tiến quân vào giới giải trí mở công ty, cho nên tiệc rượu lần này, khả năng cũng là để thăm dò Thịnh Dương và Hạo Nguyệt. Thật không hiểu được Tống tổng, rõ ràng là người đoạt bát cơm với mình, còn nhiệt tình như thế, em nghe nói chị Tạ Thanh Thần cũng đến.” Tiểu Phùng vừa lái xe, vừa tiếp tục buôn chuyện.

Mạc Vũ Sinh nghe xong, cũng không để ý lắm, trong vòng giải trí mạng lưới quan hệ quá phức tạp, chuyện của ông chủ y không muốn hóng hớt lắm, đêm nay người khá đông, ngoài nghệ sỹ thì có không ít thương gia, người tổ chức chắc là không để ý đến từng nghệ sĩ được. Tóm lại, Mạc Vũ Sinh hạ quyết tâm, lượn qua một chút rồi về.

Xe đi tới cổng khách sạn, Tiểu Phùng thấy một đám nhà báo cắm cọc bên ngoài, ngựa quen đường cũ quay đầu, từ một cửa hông quẹo vào bãi đỗ xe. Tiến vào bãi đỗ xe, Mạc Vũ Sinh thấy đám nhà báo đột nhiên nháo nhác lên, chạy đến cổng chính, hắn quay đầu, thấy một chiếc Rolls-Royce đen từ từ đi vào.

Mạc Vũ Sinh nhíu mày, nhìn chiếc Rolls-Royce đi thẳng vào cổng chính khách sạn, sau khi dừng lại, cả đám nhà báo đã vây quanh xe, các loại đèn flash xúm vào, cửa xe mở ra.

Một người đàn ông siêu cao bước ra, người đó mặc một bộ tây trang đen cắt may khéo léo, tóc đuôi sam dài phía sau đầu, hắn đứng trước cửa khách sạn, tháo kính râm, cười một cái với đám nhà báo.

Tiếng hoan hô xung quanh vốn đã ồn ào giờ lại càng high.

Ngao Tứ?

Mạc Vũ Sinh hơi kinh ngạc vì thấy Ngao Tứ, Tiểu Phùng cũng kinh ngạc nói:

“Ngao Tứ? Anh ta cũng tới? Chẳng trách Tống tổng lo sốt vó.”

Trong mỗi công ty điện ảnh, nghệ sĩ đều phân thành mấy cấp bậc, mà mười tám tuyến nghệ sỹ cho dù không khác biệt là bao, địa vị trong nội bộ công ty thì đều khác nhau, có đang nâng đỡ, có lăng xê, cũng có tuyết tàng, nghệ sĩ có công lao, từng người đều khác nhau, mà địa vị của Ngao Tứ ở Hạo Nguyệt, chắc là thuộc về —— trấn trạch.

Sau khi nổi tiếng bởi《 Tà Đế 》, địa vị của ảnh đế Ngao Tứ từ đây cơ bản không ai có thể lay động, đẹp trai dáng người tốt hơn nữa tính cách bá đạo ngất trời, khí chất duy ngã độc tôn cao lãnh, người này dường như từ nhỏ đã mang trên mình một vầng hào quang khiến người khác phải quỳ liếm.

Mạc Vũ Sinh và Ngao Tứ thuộc hai công ty đại kình định Thịnh Dương và Hạo Nguyệt, tuy rằng thường xuyên có fan đặt hai người cạnh nhau, nhưng thật ra bọn họ chưa từng quen biết gì.

“Anh Vũ Sinh, đêm nay chắc loạn lắm, nghe nói tính tình của Ngao Tứ rất quái lạ, rất ít tham gia xã giao thương nghiệp, lần gần nhất tham dự là nửa năm trước, bữa tiệc hôm đó anh ta một giây trước còn chuyện trò vui vẻ với một nghệ sỹ đang nịnh bợ mình, kết quả giây sau vừa nghe một câu không lọt tai đã đòi đánh người, anh ta tự mình động thủ đó, Hạo Nguyện phí không ít tiền mới ém được vụ đó. Thật không hiểu được loại người này sao lại có nhiều fan điện ảnh thế, diễn có mỗi Tà Đế xong thì coi mình là tổng tài tà mị, fan bây giờ đều máu M hết hả, ngoài cái mặt thì…… Tóm lại anh tối nay đừng có chọc anh ta, vốn nhiều người đang nhìn chằm chằm hai người đó.” Tiểu Phùng vừa dừng xe, vừa dặn dò Mạc Vũ Sinh.

Mạc Vũ Sinh xuống xe, mở miệng nói: “Ừm, em về trước đi, kiểu này chắc không về sớm được.”

Tiểu Phùng vẫn ra vẻ mẹ già nói: “Anh Vũ Sinh, có chuyện gì phải gọi điện cho em đó.”

Mạc Vũ Sinh cười lắc đầu nói: “Yên tâm đi.”

Dứt lời xoay người đi vào trong khách sạn.

Mạc Vũ Sinh luôn luôn khiêm tốn, tuy rằng rất nổi tiếng, nhưng cơ bản chỉ có một trợ lý, chưa từng phô trương, Tiểu Phùng ngồi trong xe nhìn bóng dáng Mạc Vũ Sinh, đột nhiên cảm thấy hơi sờ sợ, vẫn có dự cảm xấu trong tối nay.

“Có lẽ bà dì tới rồi…… Về nhà ngủ.” Tiểu Phùng lắc lắc đầu, thôi không suy nghĩ linh tinh nữa.

Tiệc rượu đúng như Mạc Vũ Sinh đoán trước, người vừa nhiều vừa hỗn loạn, ý định lượn một vòng rồi đi hoàn toàn đổ bể. Mạc Vũ Sinh vừa vào đã bị Tống Tử Dương kéo đến trước mặt Hoắc Ly, sau đó liền đi theo hai người uống rượu bắt chuyện, cùng y còn có Tạ Thanh Thần, đi được vài vòng, Mạc Vũ Sinh lẫn Tạ Thanh Thần cũng hiểu đại khái ý định của Tống Tử Dương, Hoắc Ly sau khi về nước mở một công ty giải trí tên là Xán Tinh, hiện tại đang là giai đoạn mở đầu, tiệc rượu hôm nay là bước đầu tuyên truyền. Tống Tử Dương là anh em tốt với Hoắc Ly, bộ phim đầu tiên của Xán Tinh《 Hình Xăm 》, Tống Tử Dương định bảo Mạc Vũ Sinh và Tạ Thanh Thần đến diễn, cho nên hôm nay gọi cả hai người tới.

Cho nên Hạo Nguyệt, đương nhiên là đối tượng Tống Hoắc hai người liên thủ đả kích, nhưng không ngờ Ngao Tứ hôm nay lại đến, Ngao Tứ vừa vào, ánh sáng ảnh đế lập tức bùng nổ, trở thành tiêu điểm của mọi người. Hoắc Ly làm người tổ chức, đương nhiên cũng phải ra vẻ, hắn kéo mấy người Tống Tử Dương đến trước mặt Ngao Tứ, cùng Ngao Tứ cụng ly nói chuyện, ngoài mặt thì trò chuyện với nhau thật vui, một nhà hoà thuận vui vẻ.

Tạ Thanh Thần giữa đường bị gọi đến chỗ khác, Mạc Vũ Sinh thì gặp một đạo diễn quen biết, hai người nép sang một bên nói chuyện riêng. Mạc Vũ Sinh cũng cố ý tránh mặt Ngao Tứ, bị truyền thông chụp ảnh chung hai người, cẩn thận lại đánh nhau đến mức mưa máu gió tanh.

Tán gẫu với đạo diễn xong, tiệc rượu đã qua được một giờ, nhân vật trong《 Hình Xăm 》cơ bản đã xác định, Tống Tử Dương nói mục đích đã đạt được, Mạc Vũ Sinh nhìn đồng hồ, trong lòng nghĩ hẳn là có thể tìm cơ hội đi về.

Đúng lúc này, Mạc Vũ Sinh cảm giác được ai đó vụt qua bên người, một giọng nam vang lên bên tai:

“Vị này chính là Mạc tiên sinh sao? Ngưỡng mộ đã lâu.”

Mạc Vũ Sinh nghe vậy ngẩng đầu, thấy người đứng bên cạnh mình, không khỏi sững sờ.

Là Ngao Tứ.

Ngao Tứ không biết dừng nói chuyện với Hoắc Ly khi nào, đi đến bên cạnh mình.

Mạc Vũ Sinh nhìn nụ cười treo trên khuôn mặt đẹp trai của Ngao Tứ trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt y thì không biểu hiện gì, sau khi sững sờ một chút, cũng nhoẻn miệng cười, mở miệng nói:

“Ngao đại ảnh đế, khách khí.”

Đôi mắt Ngao Tứ rất xinh đẹp, đôi mắt đen láy khóe mắt khẽ xếch lên, ý cười trong mắt tựa như chứa đựng phong tình vô hạn, nhìn như rất tùy tiện rồi lại âm thầm mang khí thế áp đảo.

Rõ ràng là khuôn mặt tươi cười như thế, Mạc Vũ Sinh lại không khỏi rét buốt sống lưng, y có một cảm giác kỳ lạ, trong ánh mắt Ngao Tứ nhìn về phía mình có gì đó khiến y cảm thấy có chút không thoải mái, tuy là như thế, Mạc Vũ Sinh vẫn giữ mình khiêm tốn ôn hòa, khánh khí nói vài câu với Ngao Tứ.

Một lát sau, trong đại sảnh có người nhìn thấy hai người nói chuyện với nhau, đều có chút tò mò ghé lại chỗ bọn họ.

Mạc Vũ Sinh thấy thế, ngẩng đầu nói với Ngao Tứ: “Đêm nay tôi còn có việc, xin phép đi trước, Ngao tiên sinh ở lại chơi vui vẻ.”

Ngao Tứ vẫn là bộ dạng mỉm cười tủm tỉm, gật gật đầu nói: “Mạc tiên sinh có thể để lại số liên lạc không?”

Mạc Vũ Sinh nghe vậy, im lặng một lát, chưa kịp nói câu từ chối, Ngao Tứ liền tiếp tục nói:

“Mạc tiên sinh chắc không đến mức không cho tôi mặt mũi thế chứ, yên tâm đi, tôi sẽ không vô cớ quấy rầy anh.”

Dứt lời, Ngao Tứ còn có chút nghịch ngợm chớp chớp mắt.

Nhìn thấy thế, Mạc Vũ Sinh ngược lại cảm thấy hơi ngại ngùng, y sảng khoái đưa số điện thoại của mình cho Ngao Tứ, sau đó xin phép rời đi.

Ngao Tứ cầm di động trong tay, ánh mắt hứng thú nhìn về phía Mạc Vũ Sinh, mắt sáng lên, khóe miệng khẽ nhếch.

Mạc Vũ Sinh vừa đến cửa sau khách sạn, đã gặp Tạ Thanh Thần cũng mượn cơ hội bỏ chạy, hai người đeo kính râm mang khẩu trang đứng nhìn nhau dưới cầu thang, liền không hẹn mà cùng bật cười.

Tạ Thanh Thần cười nói: “Vũ Sinh, hai ta đúng là cộng sự, diễn phim diễn vợ chồng, tiếp rượu cũng cùng nhau, bây giờ ngay cả bỏ trốn cũng gặp nhau.”

Mạc Vũ Sinh cười nói: “Đúng, mấy ngày nữa đến Xán Tinh, hai chúng ta lại gặp nhau.”

Tạ Thanh Thần lắc đầu nói: “Bây giờ đám nhà báo thấy hai đứa cũng lười chụp, anh biết trên mạng người ta nói sao không? Thanh Vũ—— tình lữ tốt nhất trên màn ảnh, nhưng không có chút tình cảm nào.”

Mạc Vũ Sinh nhịn cười gật đầu nói: “Tôi cũng thấy lạ, tại sao lại là Thanh Vũ mà không phải Vũ Thanh.”

Tạ Thanh Thần đến gần kéo tay Mạc Vũ Sinh, cười ưu nhã đến động lòng người: “Thuyền có thế trảm không thể nghịch, ánh mắt của fan sáng như tuyết. Đi thôi tôi bảo tài xế đưa anh về trước, xe anh bị Tiểu Phùng lái đi rồi?”

Mạc Vũ Sinh cũng không khách khí, Tạ Thanh Thần trước mặt người ngoài luôn giữ hình tượng nữ vương cao lãnh, nhưng là bên trong vẫn là một em gái phóng khoáng, Mạc Vũ Sinh quen cô đã lâu, quan hệ giữa hai người vô cùng tốt.

Tám chuyện cả một đường cho đến nhà, tạm biệt Tạ Thanh Thần, Mạc Vũ Sinh xoay người lên lầu.

Vừa đến nhà, di động reo lên một tiếng báo có tin nhắn.

Mạc Vũ Sinh vừa lấy ra xem, là một dãy số xa lạ, một dòng chữ: “Add tôi, Ngao Tứ.”

Mạc Vũ Sinh nhíu mày, click mở WeChat, chỉ thấy quả nhiên thấy lời mời kết bạn. Id là

“Nhị Thái Tử oanh liệt”, ava đúng là Ngao Tứ.

Mạc Vũ Sinh cầm di động do dự một lúc, cuối cùng không chấp nhận cũng không từ chối, tắt WeChat, gửi cho Ngao Tứ một cái tin nhắn:

“Thấy rồi.”

Sau đó tắt di động, tắm rửa đi ngủ.

Lúc này, Ngao Tứ ngồi trong nhà ôm di động cả buổi nhận được tin nhắn, mày nhếch hết cả lên, bốn chữ rep hai chữ, lễ phép đâu?

Lúc hắn tiếp tục ôm di động đợi nửa giờ cũng không thấy người ta chấp nhận add WeChat, mày đã nhăn hết lại.

Gọi qua, tắt máy……

Ngao Tứ ném điện thoại lên bàn trà cái bộp, dựa vào sô pha, lông mày dần giãn ra, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười, mắt lóe sáng tựa như thú săn mồi.

Mạc Vũ Sinh…… Thú vị, ha ha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui