Hỏa Liễn bây giờ tuy rằng là hình người, sau lưng hai cánh lại mở lớn, hắn ôm vai, cười lạnh, cúi đầu nhìn Hoa Linh.
Hoa Linh kinh ngạc, nhưng sau đó liền bình tĩnh, y đứng lên, ngẩng đầu nhìn Hỏa Liễn, hai người đối diện.
Hỏa Liễn trước mặt dường như rất khác trước đây, tóc của cậu ta dài hơn nhiều, tung bay theo gió, trong mắt ẩn ánh vàng, sắc mặt tái nhợt, môi hơi nhiễm màu đen, đôi cánh đỏ thẫm hơi rung động, xung quang lờ mờ bùng lên luồng khí đen.
Hoa Linh nhíu mày, y nhận ra Hỏa Liễn khác thường, suy nghĩ một chút mở miệng nói:
“Hỏa Liễn, là ngươi đánh Mạc Vũ Sinh bị thương?”
Hỏa Liễn khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, mở miệng nói: “Không tồi, là ta bắt hắn, không ngờ hắn theo Ngao Tứ lâu như vậy, vẫn còn là phàm thai, quá tầm thường.”
Hoa Linh trầm giọng nói: “Ngươi tại sao phải làm vậy?”
Hỏa Liễn nghe xong Hoa Linh nói, ánh mắt kinh ngạc, sau đó trào phúng cười to vài tiếng: “Ha ha ha, vì sao phải làm như vậy? Ngươi còn không biết vì cái gì sao? Không chỉ có Mạc Vũ Sinh, còn có ngươi, còn có Ngao Túc, Ngao Tứ…… Những người liên quan đến các ngươi, ta sẽ khiến các ngươi chết không có chỗ chôn!”
Ánh mắt Hỏa Liễn tràn ngập hận ý, cắn răng nói: “Đây là cái giá phải trả vì vứt bỏ ta.”
Hoa Linh nhìn luồng khí vàng đen quanh người Hỏa Liễn càng ngày càng mạnh, trong lòng dần dần dâng lên một dự cảm xấu, Hỏa Liễn bây giờ khí thế tỏa ra rất khác, đó là một loại linh áp cường đại, khí thế khiến Hoa Linh cảm giác rất quen. Y tập trung nhìn Hỏa Liễn, mở miệng nói:
“Hỏa Liễn, ngươi đây là……”
Hỏa Liễn thấy nỗi kinh ngạc trong mắt Hoa Linh, đắc ý nhếch khóe miệng, nói:
“Sao? Sợ? Ta còn tưởng rằng Linh Vương điện hạ của chúng ta không sợ trời không sợ đất ……”
Hoa Linh nghe xong, rất tức giận, mở miệng nói: “Sợ ngươi? Ngươi cảm thấy có khả năng sao? Không rảnh lãng phí thời gian với ngươi, ngươi khiến Mạc Vũ Sinh bị thương như vậy, chờ Ngao Tứ tới xử đi.”
Hoa Linh xoay người định tiếp tục chữa thương cho Mạc Vũ Sinh, lại cảm giác được sát ý lạnh lẽo đánh úp từ sau lưng, y lập tức nhảy về phía sau, linh hoạt xoay người giữa không trung, đánh tay đôi móng vuốt sắc bén của Hỏa Liễn.
Hỏa Liễn hai cánh rung lên, một lần nữa bay về giữa không trung, Hoa Linh thấy mười ngón tay hắn móng dài ra chừng một tấc, bên trong màu xanh còn lờ mờ ánh vàng.
Hoa Linh chau mày, y chưa bao giờ gặp qua người Phượng Tộc ở hình thái nửa người nửa thú, hoặc là hoàn toàn hình người, hoặc là hoàn toàn hình phượng, bộ dạng này của Hỏa Liễn, là đột biến gen à?
Đại khái Hỏa Liễn giờ nó thế này. Cái này là lấy từ manhua ” Độc giả hòa chủ giác tuyệt bức thị chân ái”
Mặc dù có hơi khó hiểu, nhưng Hoa Linh không để ý lắm, rốt cuộc đạo hạnh quá kém, cho dù hắn tu luyện bàng môn tả đạo công phu nhập ma, cũng không đáng sợ. Bây giờ Hoa Linh trong lòng lo lắng cho Mạc Vũ Sinh hơn, nếu cứ mặc kệ thương thế của hắn, chỉ sợ giữ không được bao lâu.
Cho nên Hoa Linh bây giờ chỉ nghĩ mau thoát khỏi đống lằng nhằng này, cứu sống Mạc Vũ Sinh, cũng không ham chiến. Hỏa Liễn, thôi thì để lại cho Ngao Tứ dạy dỗ.
Mà Hỏa Liễn trên trời lại rõ ràng không có ý thối lui, hắn cười lạnh nói với Hoa Linh:
“Linh Vương điện hạ, chỗ này chắc ngươi quen lắm nhỉ, năm cây cột này cùng với bục đá dưới chân ngươi, nghe nói là nơi năm đó chúng thần Tiên giới tru sát Xi Vưu, Linh Vương điện hạ có cảm giác được mùi máu của anh em mình không?”
Hoa Linh nghiến răng, kiềm chế lửa giận trong ngực, trầm giọng nói: “Cút ngay.”
Hỏa Liễn trên trời cười to một tràng, ánh mắt lạnh lẽo, mở miệng nói:
“Hôm nay, ta để cho ngươi đi gặp Xi Vưu, cho các ngươi cùng chết trong một trận, cũng coi như là thành toàn cho tình nghĩa anh em các ngươi.”
Hoa Linh ngẩng đầu nhìn Hỏa Liễn lạnh giọng nói: “Chỉ bằng ngươi? Cũng muốn khởi động ngũ hành tru ma trận? Cút về Phượng Tộc tu luyện thêm mấy ngàn năm đi.”
Hỏa Liễn mặt đanh lại, linh lực quang người càng ngày càng mạnh, hắn chậm rãi mở miệng nói:
“Xem ra ngươi vẫn chưa rõ tình huống nhỉ, không sao, một khi đã như vậy, cho ngươi nếm thử đau khổ.”
Dứt lời, chỉ thấy ánh vàng quanh người Hỏa Liễn bùng lên, toàn bộ thân thể run rẩy giữa trời, gương mặt cậu ta có chút vặn vẹo, cơ bắp cả người co rút, nhưng mà, linh lực trong cơ thể nháy mắt đã tăng lên gấp bội.
Hoa Linh cảm nhận được linh lực truyền đến càng quen thuộc, y cau mày, cảm giác không lành dần dần tăng lên.
Vài giây sau, chỉ thấy một luồng ánh sáng vàng chói bắn ra từ trên người Hỏa Liễn, một thanh kiếm dài xuất hiện ở giữa trời, cùng lúc đó, thân thể Hỏa Liễn như bị hút khô, chớp mắt đã yếu đi rất nhiều, khóe miệng lẫn khóe mắt chậm rãi chảy ra máu tươi, hắn há to miệng hô hấp, thúc dục niết bàn chi thể đi chữa trị kinh mạch.
Giờ phút này, Hoa Linh vẫn đứng đơ tại chỗ, khiếp sợ nhìn thanh kiếm dài vàng chói trên bầu trời, bờ môi y run rẩy, vẻ mặt không thể tin nổi.
Đây là…… Hiên Viên Kiếm?
Đứng đầu trong lục đại sáng thế Thần Khí-Hiên Viên Kiếm? Vũ khí năm đó của Hoàng Đế, lúc quyết chiến, Hoàng Đế dùng Hiên Viên Kiếm chém giết Xi Vưu, nhưng mà sau đại chiến Trác Lộc, Hiên Viên Kiếm và binh khí của Xi Vưu-Hổ Phách Thần Binh đã biến mất, mấy ngàn năm nay, bốn sáng thế Thần Khí lần lượt xuất thế, chỉ có hai cái này vẫn không có tin tức, chưa từng xuất thế.
Đã từng có lời đồn nói đại chiến năm đó, hai Thần Khí rơi xuống cùng Xi Vưu đã bị thiêu cháy.
Nhưng, Hiên Viên Kiếm lại xuất thế ngay lúc này, nó sao lại ở chỗ này? Sao lại xuất hiện trong tay Hỏa Liễn?
Hoa Linh khiếp sợ đứng ngây người tại chỗ nhìn Hiên Viên Kiếm sáng chói trên bầu trời, chỉ thấy thân kiếm rung động giữa không trung, một kết giới rất lớn từ thân kiếm phát ra, hiện ra hình trùy, bao lại ngũ hành tru ma trận phía dưới.
Hoa Linh cảm giác không ổn, xoay người muốn rời khỏi bục đá, nhưng mà đã chậm, sáng thế Thần Khí uy lực quá lớn nhốt Hoa Linh trên bục đá.
Ánh mắt Hỏa Liễn mang theo vui sướng từ thắng lợi, hắn lau vệt máu trên khóe miệng, chống thân thể suy yếu bay đến cạnh Hiên Viên Kiếm, nhíu mày, vươn đôi tay cầm chuôi kiếm, khoảnh khắc chạm đến chuôi kiếm, sắc mặt hắn đau đớn vặn vẹo, chỉ thấy làn da trên cánh tay nháy mắt đã bị kiếm khí mạnh mẽ làm bỏng rát, sau đó lại khôi phục với tốc độ mắt thường cũng thấy được.
Hỏa Liễn cắn chặt răng, trong miệng lẩm bẩm, một lát sau, chỉ thấy thân kiếm phát ra năm luồng sáng, thẳng tắp bắn về phía đỉnh năm cây cột.
Cây trụ lớn như bị kích hoạt ầm ầm vang lên, dây leo lẫn bụi đất trên đó rơi xuống, chữ phù trên mặt dần sáng lên, một luồng linh áp mạnh mẽ giữa trời đất chậm rãi hình thành giữa năm cây cột, trong nháy mắt, đất rung núi chuyển, phong vân biến sắc, một tiếng vù vù thật lớn hình thành giữa trung tâm tru ma trận, giống như linh áp bạo phá hỗn loạn tàn sát bốn phương tám hướng.
Cùng lúc đó, bục đá dày đặc phù chú giống như có sinh mệnh, xếp thành năm hàng dài, giống như dây xích đen nhanh trườn về phía bục đá mà Hoa Linh chuẩn bị chạy đi.
Hoa Linh đứng dậy nhảy lên không trung, nhưng mà đám phù chú đó cũng theo y bay lên.
Năm sợi xích, lập tức cuốn lấy tứ chi lẫn cổ Hoa Linh, sau đó rút mạnh xuống phía dưới, khóa chặt người Hoa Linh lên bục đá.
Ngực Hoa Linh bị thương nặng, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sau một lúc lâu, y chậm rãi chống thân thể, nửa quỳ trên bục đá, muốn đứng lên.
Nhưng vào lúc này, một vệt sáng vàng hình thành từ thân Hiên Viên Kiếm, bỗng nhiên bổ xuống, nện lên ngực Hoa Linh.
Hoa Linh lại bị nện ngã lên bục đá, y rốt cuộc nhịn không được mở miệng mắng:
“Phắc!”
Sau đó, mấy luồng tia chớp xé không bổ xuống, điên cuồng bổ xuống Hoa Linh giữa bục đá.
Trong đầu Hoa Linh giờ phút này chỉ có một suy nghĩ: Không có pháp khí hộ thể, thật là mẹ nó có hại.
.