Bàn Về Rút Thẻ Bài Từ Trước Đến Giờ Ta Chưa Hề Thua


Tư lễ đứng bên cạnh nhận lấy kết quả đếm đống tiền cược, vừa liếc mắt qua đã cười.

"Trận đấu này, có thể nói là không hề có hồi hộp...!Haha, các vị khách quan đặt cược cũng chẳng chút nghi ngờ, mười chín đấu một, xem ra vận may của vị tiểu nương tử mới lên đài này thật sự không tốt."

Phần lớn khách trên lầu đều tự giữ thân phận, không lên tiếng chỉ từ tiền đặt cược mà bày tỏ thái độ.

Chỉ có một vị khách, nghe tiếng thì tuổi còn trẻ, từ sau màn sa khinh bạc kêu lớn xuống đài: "Đừng vội giết, bắt sống trước đã, sau đó giao nàng cho ta mà cưỡng ngay tại chỗ!"

"Ngươi cứ làm theo lời thiếu gia đây, ta sẽ thưởng cho ngươi ba bữa bánh bao trắng, kèm theo cả lồng thịt kho to bằng nắm tay, ha ha ha ha..."

Nghe tiếng cười trên lầu, tên nam nhân đối diện không giấu nổi mà nuốt nước miếng, mắt dán chặt lên người Diệp Tranh Lưu, đồng thời hiện rõ trong đó cả dục vọng và cơn đói.

Đối diện với ánh mắt của hắn, Diệp Tranh Lưu chỉ hơi nhíu mày nhưng tuyệt nhiên không có biểu hiện gì.

Nàng không lộ vẻ kinh hãi, cũng chẳng tỏ ra phẫn nộ.

Mang thân nữ nhi mà dấn vào chốn đấu trường, Diệp Tranh Lưu đương nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý đối diện với mọi tình huống.

Hiện trạng này hoàn toàn nằm trong dự đoán của nàng, thậm chí còn chưa phải tồi tệ nhất trong những kịch bản đã vạch ra.

Với sự việc hiện tại, Diệp Tranh Lưu đã có sẵn những đối sách phòng ngừa.


Trước những sự ác ý và khiêu khích này, phản ứng tốt nhất chính là không phản ứng.

Vì không phản ứng nên sẽ chẳng có gì thú vị, trước khi kết cục hạ màn, dù nàng có khóc lóc, chửi mắng, tranh luận hay phản kháng cũng chỉ khiến kẻ khác thêm phần thích thú mà thôi.

Tên tư lễ hóm hỉnh nói nốt câu, ra hiệu cho tiểu đồng lên đài thu dọn số châu bạc rồi cẩn trọng lui xuống đài, tuyên bố trận đấu bắt đầu.

Còn như phân định thắng bại...!chẳng cần đến hắn ta.

Địa phủ liền kề với đấu trường, Diêm Vương chính là quan xét xử, sống là thắng, chết là thua, ai nấy đều có mắt nhìn thấy kết cục, cần gì phân tranh thêm thắng bại với phán quan?

Vừa khi tên tư lễ ra dấu, nam nhân trong góc lập tức rút kiếm một tiếng soạt, không chờ đợi gì thêm mà xông thẳng vào Diệp Tranh Lưu chém tới.

Theo gã thấy, cô nương yếu ớt như Diệp Tranh Lưu, đáng lẽ phải khiếp sợ đến nỗi ngây ra như phỗng mới phải.

Khách khứa trên lầu hai cũng nghĩ vậy, vừa trông thấy gã nam nhân hùng hổ lao tới, bốn bề liền vang lên tiếng reo hò cổ vũ.

Hành động của gã tuy nhanh nhưng Diệp Tranh Lưu lại nhanh hơn.

Ngay trước khi người điều khiển trận đấu tuyên bố cuộc chiến bắt đầu, Diệp Tranh Lưu đã sớm khai mở kỹ năng thứ hai của mình: “Thần thực hữu trường sách, bỉ khả từ tiên si.”

Chính nhờ vào hành động táo bạo này, nàng đã nghiệm ra rằng, khi sử dụng kỹ năng thẻ bài, nếu kỹ năng không có biểu hiện rõ ràng ra ngoài, người thường sẽ không thể nhận ra chủ nhân thẻ bài đang sử dụng nó.

Bốn góc đại sảnh đều có thị vệ đứng sẵn sàng khống chế tình hình, trong đó hẳn có không ít kẻ sở hữu thẻ bài.

Tuy vậy, chẳng ai nhận ra Diệp Tranh Lưu đã kích hoạt thẻ bài, càng không có ai nhảy lên sàn để lôi nàng xuống.

Bọn chúng không thấy được Diệp Tranh Lưu đang dùng thẻ bài.

Gã nam nhân vừa mới cử động, mũi tên xanh trong mắt Diệp Tranh Lưu lập tức đổi hướng theo gã.

Diệp Tranh Lưu kiên nhẫn chờ hai giây, đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại hai bước chân, nàng liền bất ngờ kích hoạt kỹ năng thứ ba: “Mười năm một giấc mộng Dương Châu.”

Tấm bảng đếm ngược lặng lẽ dựng lên trong đầu Diệp Tranh Lưu, hành động của gã nam nhân trở nên cứng đơ, chậm chạp, như một cái bia tập bắn.

Hiện tại, nàng có năm giây để giết người.

Lúc này, thời gian đột nhiên bị kéo dài vô tận.

Gương mặt dữ tợn đầy sát khí của gã nam nhân như đông cứng lại, đôi chân đang nhảy lên cao cũng ngưng trệ trong không trung mãi chưa đáp xuống.


Giây thứ nhất, Diệp Tranh Lưu tiến thêm một bước, áp sát bên người gã.

Giây thứ hai, nàng bật nhảy lên, dùng chân quét ngang qua hai đầu gối của gã đồng thời nắm chặt hai vai gã mạnh mẽ kéo xuống.

Giây thứ ba, gã nam nhân bị nàng kéo ngã nằm sõng soài, mặt đập xuống đất, toàn thân để lộ vô vàn sơ hở.

Giây thứ tư, Diệp Tranh Lưu rút ra thanh trường kiếm của mình.

Đây là một tư thế vô cùng thích hợp, cũng là một độ cao vừa vặn để ra tay.

Nghe nói khi đao phủ chặt đầu, kẻ tử tù trên pháp trường thường sẽ nằm rũ rượi như thế này, phơi bày cổ họng để đao phủ dễ bề xử lý.

Giây thứ năm, ánh thép lạnh lóe lên, máu bắn tung tóe.

Động mạch vừa vỡ, dòng máu phun ra dưới áp lực tạo thành một đóa huyết hoa cao đến cả trượng.

Diệp Tranh Lưu không né tránh, dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên thanh trường kiếm mạnh mẽ đè xuống, ngay lập tức bị dòng máu đỏ tươi phun tung tóe lên đầy mặt.

Đôi mắt của nàng khẽ run rẩy, đưa tay cướp lấy thanh đao dài của gã nam nhân rồi ném ra xa.

Nàng không thèm lau đi gương mặt đầy mùi tanh tưởi của mình.

Gã nam nhân dưới tay nàng vùng vẫy lần cuối cùng.

Nhưng với vết thương vỡ động mạch cổ, ngay cả trong y học hiện đại, khả năng cứu sống cũng chỉ là một nửa, huống chi là trong thời đại này không thể cứu chữa được nữa.

Những giọt máu còn ấm nóng lăn xuống theo đường nét khuôn mặt Diệp Tranh Lưu, nhưng sinh mạng của chủ nhân dòng máu đó đã chấm dứt.


Chỉ năm giây ngắn ngủi, dù cho Diệp Tranh Lưu có khả năng làm chậm thời gian thì cũng quá nhanh, huống chi với người ngoài thì lại càng chớp nhoáng hơn.

Tựa như trong một lần chớp mắt, chỉ nửa hơi thở ngắn ngủi, tất cả kết cục đã hiện rõ trên sàn đấu: thắng thua, sống chết đều đã phân định.

Người điều khiển trận đấu từng chủ trì gần trăm trận đấu, nhưng như trận hôm nay, khi hai bên rõ ràng chênh lệch đến vậy mà kết cục lại nhanh chóng đến mức kịch tính như thế, hắn ta cũng mới gặp lần đầu.

Hắn ta vừa như nín thở, quên cả việc bước lên sàn để tuyên bố thắng bại.

Diệp Tranh Lưu rút kiếm ra khỏi xác, không thèm lau vết máu trên mặt, mang theo gương mặt thấm đầy màu tươi quay lại nhìn thẳng về phía người vừa lớn tiếng nói “cưỡng nàng”.

Những giọt máu còn chưa đông đặc chảy dọc theo tóc mai của Diệp Tranh Lưu, để lại từng vệt đỏ như máu mang theo sát khí bức người.

Qua khoảng cách nửa tầng lầu, ngăn bởi tấm rèm mỏng manh, tên thanh niên phấn khích nắm lấy lan can khi nãy không biết đã cứng đờ từ lúc nào.

Hắn ta chẳng còn chút ngông nghênh hay la hét như lúc trước, im lặng như thể vừa nuốt mất cái lưỡi của mình.

Trước mặt hắn ta, Diệp Tranh Lưu từ từ dùng tay áo lau sạch vết máu trên lưỡi kiếm.

Người điều khiển trận đấu không lên sàn, nàng liền thay mặt làm việc của hắn ta.

“May mắn, ta thắng rồi.” Nàng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận