Bàn Về Rút Thẻ Bài Từ Trước Đến Giờ Ta Chưa Hề Thua


Từ khi đặt chân lên Phù Sinh Đảo - một nơi đầy rẫy sự kỳ quái, trải qua bao nhiêu biến cố của đời người, phản ứng đầu tiên của bọn chúng lại không phải lo toan cho mạng sống mà chỉ là nghĩ đến nữ nhân.

Những kẻ như vậy, chỉ sợ trí óc chẳng to hơn hạt hạnh nhân là bao.

Còn về đạo đức và phẩm hạnh...!từ lúc lên đảo, Diệp Tranh Lưu đã chẳng hề đặt một chút kỳ vọng nào vào những cư dân ở nơi đây.

Diệp Tranh Lưu im lặng quan sát hành vi của hai kẻ này, trong lòng thầm đoán bọn chúng chắc chắn không thể kiềm chế quá một ngày.

Thật đáng tiếc, ban đầu biết có người mới đến, nàng đã hy vọng có thể kiếm được một đồng đội.

Nhưng giờ xem ra, đừng nói đến đồng đội, đến cả việc làm kẻ tiên phong, dẫn đầu chịu chết, hai kẻ này e cũng chẳng kham nổi.

Nhưng để đề phòng bất trắc...

Diệp Tranh Lưu chẳng khách khí, nàng không vòng vo, cũng không dùng lời lẽ lịch sự mà thẳng thắn hỏi bọn chúng: “Các ngươi có thẻ bài nào không?”

Ba năm sống đời lưu lạc, nàng đã quá quen với những tên ngu dốt đầy tà tâm như vậy.

Nếu vòng vo, bọn chúng sẽ không hiểu; nếu dùng thái độ mềm mỏng, chúng sẽ cho rằng nàng yếu đuối và chỉ biết nhún nhường.

Trái lại, cách nói thẳng thắn đôi khi còn giúp đôi bên có thể trao đổi vài lời.


Hai tên kia bị Diệp Tranh Lưu hỏi đến sững sờ, rồi càng ngay thật hơn mà phản lại: “Thẻ bài là cái gì?”

Hiểu rồi, hóa ra bọn này chưa điểm linh thành công, cũng không có thẻ bài trong tay.

Cả hai đều tay không tấc sắt, mà trong lòng thì chẳng tự biết bản thân ra sao.

Diệp Tranh Lưu mỉm cười nói: “Không có gì.”

Nụ cười ấy làm hai tên nam nhân đứng hình, một tên không kiềm chế nổi mà nghiêng người về phía Diệp Tranh Lưu, trong khi tên còn lại với khuôn mặt ngu ngốc, vô thức há to miệng, chỉ chực chảy nước dãi xuống.

Thấy cảnh tượng đó, Diệp Tranh Lưu thầm điều chỉnh lại dự đoán của mình: nàng đã quá cao đánh giá bọn chúng, hai kẻ này tối nay chắc chắn sẽ ra tay, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn qua một đêm.

Sát Hồn cảm nhận được bầu không khí giữa họ có điều khác lạ không khỏi nhìn thêm vài lần.

Nhưng hiện tại không có cơm ăn, cũng chẳng có ai không biết điều đến kiếm chuyện với hắn, nên hắn vẫn ngồi yên, lát sau thậm chí nằm xuống mà ngủ.

Bốn người chia thành ba phe, hai tên nam nhân thì dựa sát vào hàng rào, còn Diệp Tranh Lưu và Sát Hồn mỗi người chiếm một góc tường, trong chốc lát, cảnh tượng tựa như yên bình chẳng có xích mích gì.

Đêm đến, Diệp Tranh Lưu nằm ngủ trong y phục, nàng kê thanh kiếm nhẹ dưới đầu, tay đặt trên chuôi kiếm nằm nghiêng, quay lưng về phía hai tên nam nhân giả vờ như đã say giấc, nhưng trong lòng vẫn luôn cảnh giác nghe ngóng từng động tĩnh.

Chỉ qua được một canh giờ, từ phía hàng rào liền vang lên tiếng động khe khẽ.

Hai kẻ kia bước chân nhẹ nhàng, điều này lại giúp Diệp Tranh Lưu nghe rõ hành động của bọn chúng.

Cần biết rằng, người có thính lực tốt không sợ nghe tiếng nhỏ, mà thậm chí có thể từ những âm thanh khẽ khàng phân biệt ra được những chi tiết quan trọng.

Ngược lại, nếu tiếng động gần quá lớn sẽ che lấp đi những gì diễn ra ở xa.

Tên đang rón rén đi về phía Diệp Tranh Lưu, lòng đầy do dự lại giúp nàng xác nhận được âm thanh bước chân ngày càng xa của kẻ còn lại.

Hóa ra, hai tên này định chia nhau ra, mỗi người đối phó một người, kẻ lo Diệp Tranh Lưu, kẻ kia định tìm Sát Hồn mà hạ thủ.

Hành động này có khác nào tự đi tìm chết?

Nếu cả hai cùng tấn công nàng, Diệp Tranh Lưu sẽ phải cẩn trọng hơn, nhưng dù vậy nàng đã có sẵn kế sách đối phó.

Còn bây giờ chỉ phải đối đầu với một tên, không gian để nàng phát huy sức mạnh càng lớn hơn.

Tên nam nhân lén lút bước đến sau lưng Diệp Tranh Lưu, ánh mắt tham lam nhìn gương mặt trắng mịn như ngọc của nàng, gã ta đưa tay định sờ lên làn da của nàng nhưng rồi đột ngột dừng lại.


Gã ta chưa quên nhiệm vụ chính của mình: theo kế hoạch đã bàn với đồng bọn, trước tiên phải cướp lấy thanh kiếm của cô nương này.

Đợi khi tiểu nương tử này không còn vũ khí thì việc còn lại chẳng phải mặc gã ta muốn làm gì cũng được sao?

Đúng vậy, thanh kiếm của tiểu nha đầu này...!Gã ta cần tìm xem, kiếm ở đâu...

Ánh mắt gã ta quét qua mặt đất, cuối cùng dừng lại dưới đầu của Diệp Tranh Lưu: Ồ, hóa ra tiểu cô nương này kê đầu lên thanh kiếm mà ngủ.

Không chút suy nghĩ, gã ta lập tức vươn tay định rút kiếm.

Đây là lần đầu tiên gã ta làm việc này, trong lòng không khỏi bối rối, hành động cũng vì thế mà lóng ngóng, chỉ một mực muốn lấy được vũ khí cho xong việc.

Nhưng gã ta lại không chú ý rằng, thanh kiếm nhẹ kia vẫn còn nằm trong vỏ, mũi kiếm hướng ra ngoài, chuôi kiếm lại chĩa vào vách tường, mà bàn tay ngà ngọc của Diệp Tranh Lưu đang hờ hững đặt lên chuôi kiếm.

Vừa chạm vào vỏ kiếm, Diệp Tranh Lưu lập tức bật dậy.

Từ lúc nghe thấy tiếng động, kỹ năng “Thần thực hữu trường sách, bỉ khả từ tiên si” của nàng đã sẵn sàng, chờ đợi cơ hội ra tay.

Lúc này, Diệp Tranh Lưu nắm chặt chuôi kiếm, còn gã ta lại đang giữ lấy vỏ kiếm từ đầu kia.

Diệp Tranh Lưu đã tính trước mọi đường đi nước bước, còn gã ta thì bất ngờ, theo phản xạ giật mạnh vỏ kiếm…

Chỉ nghe một tiếng "soạt", Diệp Tranh Lưu mượn lực rút ra thanh kiếm nhẹ, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, kỹ năng thứ ba “Mười năm một giấc mộng Dương Châu” của nàng cũng nhanh chóng phát động.

Trước mắt nàng, gã ta cứng đờ như một cái bia sống, mặc sức để nàng làm gì thì làm.

Thực ra nếu muốn kết liễu ngay, chém đầu vốn là cách tốt nhất.


Nhưng Diệp Tranh Lưu tuổi còn nhỏ, sức lực và chiều cao đều không đủ nên khả năng một kiếm chặt đứt cổ một nam nhân trưởng thành gần như không có.

Nhưng không sao, năm giây là quá đủ để Diệp Tranh Lưu nhanh chóng ra hai kiếm, cắt đứt động mạch lớn ở hai bên cổ của gã.

Ngay khi Diệp Tranh Lưu chuẩn bị hạ kiếm, trước mắt nàng đột nhiên xuất hiện một khung thoại.

[Nhiệm vụ phụ: Giải quyết kẻ tấn công bất ngờ

Mô tả nhiệm vụ: Bạn cùng phòng mới của ngài định tập kích ngài vào ban đêm, thật sự quá bất ngờ.

Tuy nhiên, ngài là một người thông minh, đã sớm có đề phòng!

Nhanh chóng tận dụng sự chuẩn bị trước để tiêu diệt kẻ địch, cho gã biết rằng trên giang hồ muốn tồn tại thì tuyệt đối không được chọc giận người già, trẻ nhỏ và nữ nhân.

Xin đừng để bị thua một cách không ngờ, bởi vì ngài đã nhận ra rõ ràng, ý đồ của gã không chỉ đơn thuần là giết người cướp của đâu.

Phần thưởng nhiệm vụ: Cơ hội rút thẻ x1]

Nhìn thấy khung thoại này, mắt Diệp Tranh Lưu lập tức sáng lên: Nàng vốn còn tiếc nuối vì phải mất đi hai tên bia đỡ đạn này, nào ngờ chúng vẫn có thể đóng góp chút lợi ích sau cùng thế này?

Nhiệm vụ này đến thật đúng lúc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận