Bàn Về Rút Thẻ Bài Từ Trước Đến Giờ Ta Chưa Hề Thua


May mắn thay, khi Ứng Loan Tinh sai thuộc hạ đưa Diệp Tranh Lưu lưu đày đến Hải Nam...!không, là Phù Sinh Đảo, cả người y đã tức đến độ tay run, nói năng lắp bắp, ngay cả một lời dặn dò cụ thể cũng không kịp thốt ra, chẳng bảo rõ nàng phải làm nghề gì.

Vậy nên, Diệp Tranh Lưu vẫn còn một chút cơ hội để tranh thủ.

Nàng còn có thể tranh thủ lựa chọn nơi làm việc cho tương lai của mình.

Đối với hai lựa chọn hiện tại, Diệp Tranh Lưu chỉ lưỡng lự không quá ba khắc, liền quyết định đến chỗ đánh hắc quyền.

Không phải vì nàng tự cho mình là mạnh mẽ quá mức, mà bởi vì nàng đã từ miệng bọn thị vệ khai thác ra được một chân tướng rất quan trọng.

Thế giới này lấy thẻ bài làm nền tảng, xây dựng lên một hệ thống sức mạnh không hề khoa học chút nào.

Thẻ bài chính là vật mà Ứng Loan Tinh hôm đó đã vô cớ xuất ra, nếu một người có nhiều hơn hai thẻ bài thì trong người họ sẽ tự động hình thành một quyển sổ thẻ bài.

Mỗi người đều có cơ hội thức tỉnh thẻ bài, và thông thường, quá trình thức tỉnh thẻ bài cần có một loại khoáng thạch đặc biệt để thực hiện cái gọi là "điểm linh."

Khoáng thạch cấp bậc càng cao, tỷ lệ thức tỉnh thẻ bài càng lớn.

Nếu sau khi "điểm linh" mà vẫn chưa thức tỉnh thẻ bài, thì xem như người đó không có thiên phú.

Mà tại hòn đảo mà Diệp Tranh Lưu bị lưu đày lại có một quy củ thế này—tất cả các đấu sĩ, tức là những người mà Diệp Tranh Lưu gọi là hắc quyền thủ, khi mới đặt chân lên đảo sẽ được trải qua một lần "điểm linh."

Diệp Tranh Lưu hiểu rõ, trong số mệnh đã định của mình tại hòn đảo này, lần "điểm linh" này có lẽ là cơ hội cuối cùng để nàng giành lấy sức mạnh.

Đó cũng chính là lý do tại sao nàng đang tranh cãi với đảo chủ mặt vuông.


Khi đảo chủ của Phù Sinh Đảo ngồi trên cao, mặt đầy giận dữ mà nói: "Đại nhân của ta đã đưa ngươi đến đây, tự nhiên là muốn cho ngươi chịu cảnh ngàn người giẫm, vạn người đạp, sống không bằng chết," Diệp Tranh Lưu biết rằng thời cơ đã đến.

Nàng không kiêng dè mà ngửa mặt lên trời cười lớn, cười đến khi sắc mặt đảo chủ xanh mét.

"Ngươi cười cái gì?" Đảo chủ lạnh lùng chất vấn.

"Ta cười vì đảo chủ tự chuốc diệt vong mà bản thân lại không biết." Diệp Tranh Lưu ngẩng đầu lên, ánh mắt không chút tránh né mà chạm thẳng vào ánh mắt của nam nhân kia.

"Ta và đại nhân là thầy trò một đời, dẫu sư phụ giận ta, muốn phạt hay giết ta cũng không tới lượt kẻ khác tự tiện định đoạt số phận ta.

Ta nhìn đảo chủ đắc ý mà chẳng biết rằng làm nhục ta là làm nhục đến mặt mũi của đại nhân, nên mới bật cười."

"Im ngay!" Một tia kinh hãi thoáng hiện trên gương mặt đảo chủ, ông ta đột ngột đứng dậy, vung mạnh tay áo.

"Nếu còn nghe ngươi mượn danh đại nhân để vơ lấy lợi về mình, ta sẽ lập tức kéo ngươi xuống mà đánh chết!"

Tạm dừng một chút, đảo chủ đột nhiên ngộ ra: "Ngươi sợ rồi, sợ mình bị đày đến Quần Ngọc Lâu nên mới cố ý nói vậy, phải không?"

Diệp Tranh Lưu thầm nghĩ, đây không phải vấn đề sợ hay không sợ, mà là vấn đề triết học về việc chọn giữa phân vị sô-cô-la và sô-cô-la vị phân.

Nếu Diệp Tranh Lưu có quyền lựa chọn, thì một khối nàng cũng không muốn ăn.

Nhưng giờ không phải là không có lựa chọn sao?

Trên khuôn mặt, Diệp Tranh Lưu vẫn giữ vẻ bình tĩnh thong dong, chậm rãi nói:

"Đảo chủ nói sai rồi.

Ta đã bái đại nhân làm sư phụ, tất nhiên cũng không có buôn bán gì trong sạch—đến cả tiết tháo còn không cần, thì nói gì đến trinh tiết.

Ta nói với đảo chủ những lời này chỉ vì sợ làm mất mặt sư phụ, nên mới có lòng tốt khuyên nhủ đảo chủ.

Ngài không tin..."

Diệp Tranh Lưu khẽ cười: "Vậy thì cứ kéo ta xuống đi."

"..."

Đảo chủ nhìn Diệp Tranh Lưu, thấy nàng bộ dáng điềm tĩnh, tựa như đã có sự chuẩn bị trước, nhất thời bị nàng dọa đến không dám tùy tiện ra quyết định.

Dù sao, đó cũng là vị Ứng Loan Tinh đại nhân nổi tiếng tính khí thất thường mà...

Tuy nhiên, trước bao người trong đại sảnh, nếu thể hiện chút sợ hãi chẳng phải sẽ khiến mình mang tiếng nhát gan, mất hết thể diện hay sao? Trong nhất thời khó khăn khiến đảo chủ rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.


Rốt cuộc, vẫn là từ thượng vị truyền xuống một tiếng cười nhẹ đầy ẩn ý, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

"Đảo chủ, nghe nàng nói cũng có lý, hay để ta tự mình điểm linh cho nàng rồi đưa nàng đến trường đấu nhé?" Người ấy mỉm cười ngỏ lời xin phép.

Kẻ vừa cất tiếng có dung mạo anh tuấn, phong thái nhẹ nhàng, thoạt nhìn như một công tử thiếu niên ngoài đời, nhưng trong chốn vàng son này, chỉ có thể là một tên bại hoại thực thụ, kẻ bề ngoài là người nhưng trong lòng là thú.

Tay y nhàn nhã phe phẩy một chiếc quạt xếp, dường như nhận thấy Diệp Tranh Lưu đang nhìn mình, chiếc quạt nửa khép nửa mở bỗng nhiên "soạt" một tiếng mở ra, lộ ra mặt quạt hoa lệ đầy sắc hoa diễm lệ, che đi nửa khuôn mặt đầy nụ cười khó đoán của y.

Công tử với đôi giày thêu hoa, khẽ hất làn y phục xanh nhạt bước xuống bậc thang dài một cách chậm rãi, không vội vàng.

Y tiến đến trước mặt Diệp Tranh Lưu, khi cúi xuống gần nàng, Diệp Tranh Lưu thoáng ngửi thấy một mùi thơm nồng.

Đó là hương thơm giữa hoa và trái cây, nằm ở ranh giới giữa thanh đạm và ngấy ngấy, thoang thoảng không nặng nề, nhưng lại đầy tính xâm lược không ngừng khiến Diệp Tranh Lưu bất giác ngửa đầu.

Công tử thong thả phe phẩy quạt, nhìn Diệp Tranh Lưu mà chưa nói đã cười: "Nếu ngươi vào Quần Ngọc Lâu thì chính ta sẽ quản ngươi.

Nhưng giờ có vẻ chúng ta vô duyên rồi."

Y từ trong tay áo lấy ra một khối khoáng thạch màu vàng nhạt sắc cạnh rõ ràng, áp lên giữa trán của Diệp Tranh Lưu.

Trên thượng tọa có kẻ nhìn thấy liền kêu lên: "Khoáng tốt bậc nhất! Ngươi không cho ta cũng được, sao lại nỡ dùng cho con bé này chứ?"

Công tử thoáng sầm mặt, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua người kia, trầm giọng nói: "Khoáng thạch lưu kim có tốc độ điểm linh nhanh nhất.

Những loại khoáng khác, ta không đủ kiên nhẫn chờ kết quả, ngay cả đảo chủ ta còn chẳng đợi, ngươi muốn ta đợi sao?"

Người kia lập tức im bặt, hạ cờ không nói thêm lời nào.

Sắc mặt công tử mới dịu đi một chút, khoáng thạch lưu kim trong tay y đang từ từ tan chảy như một dòng lạnh len lỏi, từ từ thấm vào trán của Diệp Tranh Lưu.

Y cười nhạt với Diệp Tranh Lưu: "Nhắm mắt lại, thuận theo cảm giác mà đi."


Biết lúc này chính là thời điểm then chốt, Diệp Tranh Lưu không kháng cự, nghe theo lời y mà nhắm mắt.

Một cảm giác kỳ diệu đang theo kỳ kinh bát mạch, chảy qua tứ chi bách hài, từ từ hình thành trong đầu của Diệp Tranh Lưu, một loại sức mạnh mà nửa đời trước nàng chưa bao giờ trải nghiệm, lúc này dường như đang tuôn trào từ bàn tay của nàng.

Diệp Tranh Lưu bất ngờ mở mắt, hai tay nhẹ nhàng duỗi ra.

Trong tay nàng, lúc này đang lơ lửng một tấm thẻ bài vàng kim.

Mà hình tượng trên thẻ bài, quả nhiên chính là…

Bất thình lình, một cánh tay từ bên hông thò ra, nhanh như cắt đoạt lấy thẻ bài từ tay Diệp Tranh Lưu.

Khuôn mặt vuông vức của nam nhân đầy mây đen u ám, chính là đảo chủ vừa bị Diệp Tranh Lưu dắt mũi.

Ông ta dường như không nhìn thấy ánh sáng vàng của thẻ bài, chỉ có thể dựa vào nội dung trên đó mà phỏng đoán.

Lúc này, đảo chủ đang đọc to từng chữ từng chữ trên thẻ bài: "Đỗ Mục...!Đây là ai? Các ngươi có nghe qua chưa?"

Diệp Tranh Lưu: "!!!"

Hỏi: Lần đầu rút được Đỗ Mục là vận may ra sao?

Đáp: Đêm trăng sáng trên cầu Nhị Thập Tứ, ngọc nhân nơi đâu thổi tiêu, có lẽ là đang...!f**k...!đấy chăng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận