Bàn Về Rút Thẻ Bài Từ Trước Đến Giờ Ta Chưa Hề Thua


Mộ Dao Quang ung dung, chậm rãi mở quạt, từng nếp một che đi nửa gương mặt.

Y hướng ánh mắt về phía Diệp Tranh Lưu, nhẹ nhàng thở dài, lời nói mang theo một vẻ thật giả lẫn lộn: “Thấy họ xếp ngươi ở đây, ta cũng an tâm rồi.”

“Mộ công tử?” Diệp Tranh Lưu nhíu mày, trong lòng dấy lên cảm giác khó hiểu, nàng cảm thấy lời nói này có gì đó không ổn: “Không biết Mộ công tử đại giá quang lâm, tới đây là có việc gì chăng?”

Ánh mắt của Mộ Dao Quang dường như vô tình lướt qua gương mặt Diệp Tranh Lưu rồi nhanh chóng lảng đi, mi mắt hơi cụp xuống, y cười nhẹ nhàng, nói với một giọng điệu hàm xúc: “Ta nghe nói hôm nay có người mới được phân vào đấu sở cho nên đặc biệt đến xem qua.”

Lời này nghe như thể y đến vì lo lắng cho sự an nguy của Diệp Tranh Lưu, nên mới đến thăm viếng lúc nửa đêm vậy.

Dẫu cho tự nhận rằng mối giao tình với Mộ Dao Quang chỉ đếm trên đầu ngón tay, thậm chí chưa đầy một thìa nhỏ, Diệp Tranh Lưu tự thấy bản thân hoàn toàn không đáng nhận lấy tình cảm sâu nặng như thế này.

Vậy nên, y nhất định có mưu đồ khác, khả năng cao là đang lấy mình làm bàn đạp.

Về điểm này, Diệp Tranh Lưu vô cùng chắc chắn.

Nếu Mộ Dao Quang đã nhất quyết diễn trò, nàng cũng chẳng cách nào ngăn cản, suy cho cùng nàng cũng chỉ là đạo cụ trong vở diễn này, mà nàng cũng không cần phải ngăn.

Bởi bất kể vì lý do gì mà y diễn trò, bất kể y muốn diễn cho ai xem thì hành vi này ít ra cũng bảo đảm được địa vị và an toàn của Diệp Tranh Lưu trong đấu sở, thậm chí có thể giúp nàng giành lấy sự tự do lớn hơn.

Lưỡng toàn kỳ mỹ, đôi bên cùng có lợi, vậy thì cớ chi mà nàng lại phải vạch trần Mộ Dao Quang?

Diệp Tranh Lưu nở một nụ cười nhẹ rồi thản nhiên xòe tay: “Vậy công tử Mộ cũng đã thấy, tuy không tới Quần Ngọc Lâu của ngươi nhưng ở đây ta cũng chẳng phải chịu thiệt thòi gì.


Chỉ là nơi này thiếu thốn y dược, mong công tử giúp đỡ đôi chút.”

Nàng thực ra giấu sẵn một gói bạch dược thượng hạng, nhưng ở trong hoàn cảnh này, hiển nhiên nàng phải tỏ ra "thiếu thuốc".

Thấy Diệp Tranh Lưu tiếp tục cùng mình diễn trò, Mộ Dao Quang vẫn không có vẻ gì là ngạc nhiên.

Y nhẹ nhàng thò tay vào áo lấy ra một gói giấy dầu, khẽ lắc lư nó trên tay như thể đang khoe công.

“Tình hình trong đấu sở ta đều biết, dược liệu tất nhiên đã chuẩn bị sẵn rồi.”

Người này thật thức thời!

Mộ Dao Quang khẽ ném gói thuốc, nó bay ngang qua song sắt rơi xuống, chỉ cần Diệp Tranh Lưu vươn tay là có thể lấy được.

“Nhiệm vụ khác biệt, ta không tiện nấn ná lâu trong đấu sở,” Mộ Dao Quang thở dài một tiếng: “Nếu thiếu gì, ngươi cứ bảo quản ngục.

Giờ ta xin cáo từ, mong ngươi tự bảo trọng.”

Diệp Tranh Lưu đã nhận ân tình của người tự thấy nên tận tâm hơn, bèn dốc lòng diễn tiếp, nhiệt tình nói: “Vâng, vâng, vâng! Thường tới thăm nhé!”

Mộ Dao Quang: “…”

Y khép quạt lại khẽ cười rồi không ngoảnh đầu mà rời đi.

Dẫu thân đã đi xa nhưng mùi hương đậm đà kia vẫn chưa tan biến.

Hương thơm quyện chặt trong không gian, át đi cả mùi tanh của máu và tử thi, lẩn khuất trong nhà lao như muốn ở lại mãi mãi.

Diệp Tranh Lưu gần như ngờ rằng, Mộ Dao Quang trước khi rời đi đã lén đặt một loại hương thơm rắn chắc nào đó trong phòng.

Nàng hỏi Sát Hồn: “Ngươi nói xem đây là hương gì?”

Không giống mùi hoa cũng chẳng như mùi trái cây, không nồng nặc đến phát ngán, nhưng Diệp Tranh Lưu cũng chẳng thấy dễ chịu khi ngửi.

Sát Hồn từ khi thấy Mộ Dao Quang đã đi xa, chỉ ngồi ủ rũ trên đống rơm, tay vẫn ôm lấy kiếm, nghe câu hỏi của nàng thì cũng không buồn ngẩng đầu lên, chỉ cất một tiếng gầm khẽ: “Áuuu~”

Diệp Tranh Lưu: “…”

Tiếng sói tru của Sát Hồn, quả thật lâu rồi mới được nghe lại.

Nàng cứ tưởng hắn chỉ dùng tiếng sói tru để giới thiệu bản thân thôi chứ.


Diệp Tranh Lưu thăm dò: “Ngươi đang nói về một loài hoa phải không?”

Sát Hồn cau mày, vì vốn từ hạn chế nên không biết phải giải thích ra sao.

“Đó là một loài hoa… thỏ, hươu, linh dương, và bò có sừng sau khi ăn phải nó sẽ chạy loạn, ban đêm không chịu ngủ mà liên tục xông vào đối đầu với những con thỏ, hươu, linh dương và bò khác…”

Nghe miêu tả này, Diệp Tranh Lưu nhanh chóng liên tưởng đến nghề nghiệp của Mộ Dao Quang, lập tức hiểu ra: “Ồ, xuân dược.”

Sát Hồn ngây thơ nhìn Diệp Tranh Lưu.

Diệp Tranh Lưu cũng vô tội nhìn lại.

“Ngươi nhìn ta làm gì? Chẳng phải ngươi muốn nói, hương trên người y giống loại hoa đó sao?”

Người mang trên mình loại hương ấy, thật không ngờ Mộ Dao Quang, chủ của kỹ viện Quần Ngọc Lâu lại chăm chỉ tận tụy với nghề đến thế.

“Ừm.”

Thấy Diệp Tranh Lưu đã hiểu, Sát Hồn an tâm nằm xuống ngủ.

Có vẻ hắn đã quên hẳn sự bực bội khi nãy vì không thể đâm trúng Mộ Dao Quang, loài vật dường như chỉ có thể để tâm đến một việc trong cùng một lúc.

Diệp Tranh Lưu cười khẽ lắc đầu, đưa tay lấy gói giấy dầu về.

Lúc này nàng vẫn chưa nhận ra rằng, vì sự hạn chế trong cách diễn đạt của Sát Hồn, hai người họ đã có một sự hiểu lầm rất lớn trong giao tiếp.

Tiếng sói tru của Sát Hồn đúng là để chỉ một loài hoa, loài hoa đó toàn thân trắng muốt, cành lá mảnh mai, vô cùng yếu ớt, người bản địa gọi nó là “Mi Nhĩ Quách”.

Tuy nhiên, “Mi Nhĩ Quách” không hề có mùi hương.


Nếu dịch nghĩa ra, cái tên ấy có lẽ nên được hiểu là “con quỷ vô thanh.”

Các loài thú ăn cỏ sau khi ăn phải loài hoa này, đúng là sẽ chạy loạn, mất ngủ, liên tục đối đầu với những con gia súc khác, nhưng sự “đối đầu” ấy là theo nghĩa đen, dùng sừng, đầu hoặc chân sau để xông vào đánh, chứ không phải là sự “giao phối” như Diệp Tranh Lưu tưởng tượng.

Những con vật sau khi ăn loài hoa này sẽ không quay đầu lại, cứ thế tiến thẳng vào lòng sông rộng cho đến khi bị nước nhấn chìm.

Chúng thậm chí có thể vượt qua nỗi sợ tự nhiên đối với lửa, bất chấp tất cả mà lao vào những đám cháy trong rừng để rồi tự biến mình thành những bộ xương cháy đen.

Đó tuyệt nhiên không phải là dục vọng.

Đó là sự điên loạn.

Ý của Sát Hồn là, mùi hương trên người Mộ Dao Quang về bản chất giống như loài “Mi Nhĩ Quách” thuần khiết kia.

Y và loài hoa mỏng manh đó có một điểm chung, cả hai đều mang trong mình một thứ cuồng loạn không lời.

Chỉ tiếc rằng do hiểu lầm trong giao tiếp, Diệp Tranh Lưu đã không nhận ra được sự cảnh báo đầy thận trọng của Sát Hồn.

Sát Hồn quả không phải là kẻ tinh thông, những ngày tháng sống trong bầy sói đã khiến hắn hoàn toàn xa lạ với thế gian nhân tình.

Sát Hồn nói năng vấp váp, đôi ba lời dễ dàng bị người khác dẫn dắt nhầm lối, ngay cả việc chạy trốn trọng đại như thế mà hắn cũng hành động thiếu suy tính, đến khi chạy tới bờ biển mới nhớ ra bản thân không biết bơi.

Thế nhưng, bài học mà kẻ khác phải trả bằng máu để khắc ghi, Sát Hồn đã sớm nhận ra ngay từ lần đầu chạm mặt với Mộ Dao Quang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận