“Dao Quang, trước đây ngươi từng đề cập đến việc từ đấu sở tuyển chọn ra những đấu giả xuất sắc, lập thành một đội ngũ tinh nhuệ riêng biệt…”
Mộ Dao Quang nhanh chóng thưa: “Trước đây là thuộc hạ suy xét không chu toàn, mong Đảo chủ chớ nhắc lại chuyện đó.”
“Không, cần phải nhắc, và càng phải thực hiện,” Đảo chủ lập tức thay đổi ý kiến: “Giao việc này cho Tòng Ảnh không ổn, chỉ có ngươi là người thích hợp nhất.
Ngày mai, ta sẽ bảo Tòng Ảnh giao quyền lại cho ngươi… Dao Quang, ta tin rằng ngươi nhất định sẽ dâng lên Thần lễ vật vĩ đại nhất.”
Mộ Dao Quang cúi người hành lễ trang trọng: “Được Đảo chủ giao phó trọng trách, Dao Quang quyết không phụ lòng.”
Khi đón nhận chiếc lệnh bài nhỏ từ tay Đảo chủ, gương mặt Mộ Dao Quang vẫn giữ vẻ nghiêm cẩn.
Nhưng khi đã ra khỏi viện, tạm biệt Đảo chủ, trên khuôn mặt y mới từ từ nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Với chiếc lệnh bài trong tay, y có thể tự do chọn người từ đấu sở.
Bây giờ, y đã tiến gần hơn một bước đến mục đích mà mình đã đặt ra khi đến đảo này.
Còn về cái gọi là "đặc sứ" kia...!Mộ Dao Quang thật sự cho rằng, có lẽ “đặc sứ” chưa bao giờ tồn tại.
Đảo chủ nói đặc sứ kiêu ngạo, nhưng chính ông ta cũng đã ở vị thế cao quá lâu, đến mức quên mất sự việc quan trọng nhất trên đảo lúc này.
Những nam nhân mới đến này, chẳng phải vừa được đem đi "điểm linh" không lâu hay sao...
Nghĩ đến đây, Mộ Dao Quang mỉm cười đầy ý vị.
Cho dù kẻ để lại chữ đó có phải là đặc sứ hay không, thậm chí chữ "Thần" kia có phải do ý trời hay không, Mộ Dao Quang đều muốn cảm ơn hắn đã tạo cơ hội tuyệt vời như vậy.
Tất nhiên, về phần đáp lễ...
Không biết tự lúc nào, Mộ Dao Quang lại xòe quạt ra che đi nửa gương mặt.
Trong vòng ba ngày, những đấu giả mới đến trên đảo vừa được "điểm linh", đều đã âm thầm trải qua một đợt kiểm tra bí mật mà không hề hay biết.
Trong số đó, có vài người có kỹ năng trên thẻ bài liên quan đến “mực” hoặc “chữ”.
Mấy người này vốn dĩ không phải loại thẻ bài chuyên về chiến đấu, ngày hôm sau theo thông lệ, bị xếp đấu với đối thủ mạnh mẽ, lập tức bị loại ra khỏi cuộc chơi.
...
Trong đêm khuya tĩnh lặng, Diệp Tranh Lưu đột nhiên cảm thấy có điều bất ổn, bừng tỉnh khỏi giấc mộng ngọt ngào.
Nàng có thể cảm nhận rõ, kỹ năng thứ ba trên thẻ bài Càn Long của mình đã trở lại vị trí.
Nàng giật mình, kỹ năng sao giờ mới trở về? Gần như nàng đã quên bẵng đi cái kỹ năng này từ lâu rồi.
Diệp Tranh Lưu hướng về vách tường, nhìn vào những vết khắc mà đếm lại số ngày: một, hai, ba...!Ba ngày, thật sự là cái kỹ năng “Thần” này kéo dài thời gian một cách bất thường.
Nhưng mà...!nó đã đi đâu? Tác dụng của nó là gì?
Nghĩ đến đây, Diệp Tranh Lưu cảm thấy đầu mình như muốn nứt ra nhưng nghĩ mãi vẫn không thông.
Chỉ là khi suy nghĩ kỹ lại, nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
Đây là thẻ bài của Càn Long, thôi thì nàng cứ thuận theo ý trời, không cần phải quá cố chấp.
Kỹ năng của Càn Long, nghĩ đến cũng chẳng có ích lợi gì lắm, cứ mặc kệ nó là được.
Trong lúc nàng còn đang trăn trở thì từ góc tường đối diện, Sát Hồn bắt đầu lẩm bẩm trong mơ.
Diệp Tranh Lưu lắng tai nghe, chỉ thấy trong miệng hắn lặp đi lặp lại chữ "thịt", nàng không khỏi đen mặt.
Nửa đêm không ngủ lại phải nghe kẻ khác thèm khát thịt, nàng đúng là nhàn đến nỗi tự tìm khổ.
Nghĩ vậy, Diệp Tranh Lưu trở mình trên đống rơm, kéo chăn kín đầu và tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, thời điểm ngục tốt mang bữa sáng tới đã muộn hơn nửa canh giờ so với thường lệ.
Trong ngục toàn là những kẻ trai tráng cường kiện, bụng đã sớm đói đến phát nản.
Nhưng khi nhìn thấy bữa sáng hôm nay, mọi lời oán thán đều được nuốt xuống.
Hôm nay, mỗi người đều được một quả trứng gà.
Phải biết rằng, trên Phù Sinh Đảo này bốn bề là biển cả, hải sản như cá, tôm, cua thì dễ kiếm, còn muối lại càng không thiếu.
Ngày thường, ngay cả bọn phạm nhân như họ cũng thường có cá khô mặn để ăn.
Nhưng trứng gà thì khác, đó là một món ăn quý hiếm.
Khi Diệp Tranh Lưu cầm quả trứng gà ấm nóng trong tay, trong lòng nàng bất giác dâng lên cảm giác như đã trải qua một kiếp khác.
Nhưng chỉ trong giây lát, nàng tỉnh táo lại và ngay lập tức cảm thấy bất an, liên tưởng tới bữa ăn cuối cùng trước khi bị hành quyết.
...!Chẳng lẽ là thật sao?
May thay, hôm nay người đưa cơm là một ngục tốt cao lớn mà Diệp Tranh Lưu quen biết.
Nàng bước đến gần song sắt, mỉm cười hỏi thăm về nguồn gốc của quả trứng này.
Ngục tốt dường như không có điều gì cần phải che giấu, liền thẳng thắn nói với nàng.
“Nghe đâu tối qua, Đảo chủ đã tìm lại được món bảo bối yêu quý của mình, trong lòng vô cùng vui mừng cho nên hôm nay ban thưởng thêm thức ăn cho cả đảo.”
Nói đến đây, ngục tốt không khỏi mỉm cười đầy thỏa mãn: “Sáng nay bọn ta có thêm rau xanh và thịt muối, nghe nói tối nay còn giết heo nữa.”
Ồ, không phải bữa cuối trước khi chém đầu, thế là tốt rồi.
Diệp Tranh Lưu làm như không nghe thấy danh sách thực đơn phong phú của ngục tốt, cầm quả trứng trở lại chỗ cũ ngồi xuống.
Ừm, nàng không muốn ăn thịt, không muốn ăn thịt, không muốn ăn thịt...
Chết tiệt! Hóa ra vẫn muốn ăn thịt quá đi mất! Mơ mộng của Sát Hồn đúng là tiếng lòng của nàng mà.
Vừa gõ vỡ vỏ trứng, Diệp Tranh Lưu vừa thành tâm cầu nguyện: Hy vọng bảo bối của Đảo chủ hãy cứ mất thêm mười lần, tám lượt nữa cũng được.