Bàn Về Rút Thẻ Bài Từ Trước Đến Giờ Ta Chưa Hề Thua


Không chỉ đám người vây quanh thuộc hắc đạo tỏ ra hứng thú với cái tên "Đỗ Mục", ngay cả Diệp Tranh Lưu khi nghĩ về cuộc đời của Đỗ Mục cũng không khỏi cảm thấy lo lắng.

Đã biết rằng: Đỗ Mục, một thi nhân nổi tiếng với phong cách tiểu thanh tân, nói chung, ấn tượng của mọi người về ông thường là:

Chia tay với ca nữ mà buồn rầu vô hạn (Nến có tình còn tiếc biệt, thay người rơi lệ đến bình minh);

Vậy nên trước khi rời đi còn không quên khen ngợi ca nữ đôi lời (Dáng mảnh mai thướt tha tuổi mười ba, chồi đậu mới nhú đầu tháng hai);

Đã để mắt đến ca nữ nhà người ta, kết quả là chủ nhà không cho (Đột nhiên nói lời cuồng khiến cả bàn kinh ngạc, ba tầng phấn mặt cùng lúc ngoảnh đi);

Cùng với "Dừng xe chỉ vì yêu cảnh rừng phong chiều", "Người đẹp nơi nào thổi tiêu", "Bên kia sông vẫn còn hát bài Hậu Đình Hoa"...

Diệp Tranh Lưu: "..."

Chẳng lẽ đây chính là dấu hiệu chắc chắn bị f**k hay sao? Đỗ Mục đại nhân, ngài khiến ta có dự cảm chẳng lành a!

Đảo chủ cầm tấm thẻ "Đỗ Mục" trong tay, trầm ngâm không nói suốt một hồi lâu.

Nghe nói, ngoài chủ nhân của thẻ bài ra, người khác cầm thẻ chỉ có thể thấy tên và hình vẽ cơ bản trên thẻ, còn các kỹ năng và thông tin chi tiết của thẻ chỉ có chủ nhân mới biết được.

Vì thế, đảo chủ nhìn tấm thẻ Đỗ Mục hết bên này đến bên kia, nửa ngày cũng không thể đoán ra điều gì bí ẩn từ tấm thẻ đó.

Trên thẻ chỉ có hai chữ "Đỗ Mục", kèm theo một bức chân dung vẽ bằng công bút, nét mặt mảnh mai, mắt sắc, râu dài ba sợi.

Nếu Diệp Tranh Lưu nhìn thấy hẳn nàng sẽ lập tức nhận ra hình vẽ này đã từng xuất hiện trong sách giáo khoa văn học.

Hồi lâu sau, đảo chủ mới cất tiếng hỏi: "Đỗ Mục, có ai từng nghe qua người này chưa?"


Trước cái tên Đỗ Mục, mọi người đều tỏ ra xa lạ.

Tấm thẻ bài mới triệu hồi này, cứ xoay quanh vài người rồi lại chuyền tay nhau xem xét.

Mấy kẻ kia bàn luận về tên tuổi và hình dáng trên thẻ, nhưng không ai nói được điều gì cụ thể.

Một người trầm ngâm mở lời: "Đỗ, Mục...!Ta chưa bao giờ nghe đến cái tên này, nhưng ta nhớ rằng dòng họ Đỗ cũng không có ai nổi danh, hẳn là chẳng đáng lo."

Diệp Tranh Lưu thầm bĩu môi.

Nghe kẻ này nói thì đúng là kiến thức hẹp hòi, nếu hắn từng nghe đến Đỗ Phủ, Đỗ Nguyệt Sinh, hay cả Đỗ Lỗ Môn (?) thì hẳn hắn sẽ không buông lời như thế.

Lại có kẻ khác tỏ ra rất thích thú với dung mạo của Đỗ Mục: "Chân dung này có một đường phong lưu giữa đôi mày, trông như thể ông có vận đào hoa vậy."

Mấy người liếc mắt nhìn nhau rồi nở nụ cười đầy ẩn ý kiểu "Nếu hắn làm ngay tại chỗ, thì chúng ta chẳng còn buồn ngủ nữa".

Diệp Tranh Lưu: "..."

Nàng cũng rất muốn biết, Đỗ Mục đại nhân, sao lần nào ngài cũng bị nhìn thấu thế này?

Đảo chủ mặt chữ điền ho khẽ một tiếng, đám nam nhân lập tức im bặt, thu lại nụ cười.

Đảo chủ ngắm nghía tấm thẻ bài thêm một chút, cuối cùng cũng buông tay ném trả tấm thẻ lại cho Diệp Tranh Lưu.

"Trong trăm tấm thẻ nhân vật thì có chín mươi chín tấm là thẻ phế.


Ta xem người này dung mạo bình thường, nét mặt đầy vẻ phong lưu, đa phần chỉ là kẻ nhỏ nhoi đắm chìm trong thanh sắc, không đáng để bận tâm… dẫn nàng đến trường đấu đi."

Nếu đảo chủ đánh giá Đỗ Mục phong lưu thì Diệp Tranh Lưu chẳng có lời nào để nói.

Nhưng nếu ông ta xếp Đỗ Mục vào loại "tiểu nhân vật"...

Nàng nghĩ ông ta đang thiếu một bài "A Phòng cung phú" để biết thế nào là "Dĩ sử hậu nhân nhi phục ai hậu nhân dã"(*)
(*) Xuất phát từ "A Phòng Cung Phú" của Đỗ Mục; Nghĩa là: Người nước Tần còn chưa kịp than thở vì sự diệt vong của chính mình, mà người đời sau lại than thở vì nguyên nhân diệt vong của nó, nếu người đời sau chỉ than thở vì nó (sự diệt vong của nước Tần) mà không lấy đó làm gương, vậy hắn cũng sẽ trở thành đối tượng than thở của người đời sau.

Như thể vừa chạm vào thứ gì đó xúi quẩy, đảo chủ phủi tay vài cái chẳng chút quan tâm, đi thẳng qua Diệp Tranh Lưu rời khỏi đại điện.

Vốn là những kẻ ngồi ở thượng tọa, bàn luận về số phận của Diệp Tranh Lưu đều theo sát ý đảo chủ mà lần lượt rời khỏi điện.

Thoáng chốc, trong điện chỉ còn lại Diệp Tranh Lưu quỳ gối nơi đất, hai gã thị vệ áp giải nàng từ sau lưng, và vị công tử khoác y phục tươi thắm đã điểm linh cho nàng.

Y chầm chậm chuyển chiếc quạt xếp sang tay trái, sau đó mới từ lòng bàn tay của Diệp Tranh Lưu mà rút lại tấm thẻ bài, vẻ hứng thú mà cầm trên tay xem xét kỹ càng.

Diệp Tranh Lưu nhìn công tử ấy, chợt nhận ra rằng khi đám người vừa nãy luân phiên cầm lấy thẻ bài, vị công tử này chẳng những không chạm tay vào thẻ mà ngay cả một lần đưa tay cũng chưa từng có.

"Ngươi biết vì sao người ta bảo đây là tấm phế thẻ không?" Công tử đột nhiên mở lời.

...!Khẩu khí lớn thật, Diệp Tranh Lưu thầm nghĩ.

Đến bây giờ, nàng vẫn chưa có cơ hội nhìn kỹ tấm thẻ của mình.

Nhưng vì tin tưởng vào cái tên "Đỗ Mục", nàng tin rằng dưới tấm thẻ này chẳng thể nào là thẻ phế.


...Cùng lắm thì các kỹ năng trong thẻ toàn là để f**k thôi = =

Công tử khoác y phục hoa lệ bỗng bật cười một tiếng.

Tấm thẻ nằm trong tay y, cách trán y chưa đến một thước nhưng ánh mắt của y lại vượt qua tấm thẻ gần ngay trước mắt, rơi thẳng lên mặt Diệp Tranh Lưu, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của nàng.

"Ngươi nói xem, Điện chủ đã dạy dỗ ngươi thế nào, ngươi thật chẳng hiểu chút thường thức gì ư?"

Y trách Diệp Tranh Lưu một câu, giọng không nhẹ không nặng, có chút trầm lặng như tự nói với chính mình nhưng lời tiếp theo y thốt ra lại khiến Diệp Tranh Lưu muốn vểnh tai lên nghe cho rõ.

"Thẻ bài có nhiều cách phân loại, cách đơn giản nhất là chia thẻ thành năm loại: động vật, thực vật, khí vật, sự vật, và nhân vật."

"Bốn loại thẻ đầu công năng thường có dấu vết mà lần ra, riêng chỉ có thẻ nhân vật...!bởi vì người có trăm ngàn cách dùng, cho nên ngươi càng không biết mình sẽ rút được tác dụng gì của hắn."

"Ngươi dù có thiếu hiểu biết thế nào cũng phải hiểu rằng thẻ nhân vật mang lại rủi ro cực lớn.

Ngươi có thể rút phải kẻ vô danh tiểu tốt, cũng có thể gặp vô vàn cách dùng kỳ quặc chẳng thể lường.

Ví dụ như ta từng gặp một người, hắn rõ ràng rút được một thợ may, mà kỹ năng của thẻ lại là thổi nến...!chuyện này thì có ích gì chứ?"

"Người ta thường nói 'nhất thẻ định chung thân', ấy là vì tấm thẻ đầu tiên ngươi nhận được sẽ quyết định hướng đi cho tất cả các thẻ bài sau này.

Ví dụ như tấm thẻ đầu tiên ngươi rút là thẻ nhân vật, thì từ đó về sau mọi thẻ của ngươi đều chỉ là thẻ nhân vật."

Nếu tấm thẻ đầu tiên ngươi có thể sử dụng là để nhận lấy một lời khuyên từ người trong thẻ lúc sinh thời, thì dù sau này ngươi có thêm bao nhiêu thẻ khác cũng không thể sinh ra bản lĩnh triệu gọi người trong thẻ bước ra ngoài mà chiến đấu.”

Công tử thiếu niên thong thả nói một hồi, rồi mới chậm rãi trả lại thẻ bài vào tay Diệp Tranh Lưu, cúi người xuống, mỉm cười với nàng.

"Người ta nói rằng trong trăm tấm thẻ nhân vật, chín mươi chín tấm là thẻ phế nhưng tấm thẻ cuối cùng còn lại, có thể xưng là thần thẻ."


Y chăm chú nhìn Diệp Tranh Lưu, hương thơm trên người càng thêm nồng nàn.

Mùi hương vốn không có hình hài, vậy mà trong thứ không khí giao hòa giữa hương hoa và hương quả ấy, Diệp Tranh Lưu chỉ cảm thấy như mình bị trói buộc trong từng lớp từng lớp không thấy hình.

Thiếu niên công tử khẽ khàng hỏi nàng: "Ngươi có phải là tấm thần thẻ đó không?"

"..."

Không nhận được câu trả lời của Diệp Tranh Lưu, y cũng chẳng nổi giận, chỉ là tiếng quạt xếp vang lên khi y lại một lần nữa bung ra chiếc quạt, che đi nửa dưới gương mặt, nơi vẫn còn phảng phất ý cười.

"Bình sinh chỉ thích đi đường tắt, ta chính là Mộ Dao Quang." Thiếu niên công tử giấu nửa gương mặt sau chiếc quạt hoa lệ, khẽ nháy mắt với Diệp Tranh Lưu, bốn phía chợt chìm trong làn hương lan tỏa: "Ngươi lợi hại như thế, hẳn biết cách sử dụng cái tên của ta."

"Cẩn thận." Y nhẹ nhàng bước qua bên cạnh Diệp Tranh Lưu, vạt áo cuốn theo một làn hương ảo mộng.

Giọng nói của Mộ Dao Quang phảng phất nét cười khiến cho lời y nói nghe chẳng có chút đe dọa, chỉ như lời đùa giỡn của một người bạn: "Đừng dùng ta quá mức, ta sẽ giận đấy."

Cho đến khi bước chân của Mộ Dao Quang đã xa dần, làn hương nhè nhẹ vẫn còn quẩn quanh trong điện, chưa tan biến.

Diệp Tranh Lưu chợt nghe thấy tiếng thở gấp gáp.

Ban đầu nàng cứ nghĩ đó là hơi thở của chính mình, nhưng liền sau đó, nàng nhận ra rằng âm thanh ấy phát ra từ phía sau lưng.

Là hai gã thị vệ đang giữ chặt nàng bằng thủy hỏa côn.

Hai người này đỡ nàng đứng dậy, thấp giọng nói: "Chúng ta phải đưa ngươi đến đấu trường rồi." Động tác của họ thật nhẹ nhàng, giọng điệu thì đầy cung kính, so với lúc ném nàng vào đại điện quả thực khác biệt như trời với đất.

Diệp Tranh Lưu bỗng hiểu ra, khi thiếu niên công tử tiến lại gần nàng, hai gã thị vệ này đã luôn nín thở, không dám hít thở một cách bình thường.

Nàng cúi đầu xuống, chỉ thấy trên nền đất có vài giọt nước rơi lộp độp to như hạt đậu, toàn là mồ hôi từ trán hai người này nhỏ xuống.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận