Bàn Về Rút Thẻ Bài Từ Trước Đến Giờ Ta Chưa Hề Thua


Ngay sau đó, Diệp Tranh Lưu cảm nhận được xương cốt trong người nhẹ bẫng, dưới chân tựa như được nâng đỡ bởi một lực vô hình giúp hơn nửa thân thể nàng nhô ra khỏi lớp bùn nhão nhoẹt.

Lần này, nàng không chỉ có thể mở mắt mà còn hít thở lại luồng không khí tươi mới, lấp đầy khoang mũi và miệng.

Diệp Tranh Lưu hít một hơi thật sâu, đôi mắt lộ rõ vẻ kinh hãi như vừa thoát khỏi lưỡi hái của tử thần.

Đôi vai nàng dần hiện ra, tiếp theo là cánh tay đã vươn thẳng trước đó, rồi đến nách, ngực, bụng, và cả đôi chân…

Diệp Tranh Lưu đưa tay lau đi lớp bùn nhầy nhụa trên mặt, trong lòng hiểu rõ rằng lúc này mình trông rất nhếch nhác, bẩn thỉu, và vô cùng thảm hại.

Thế nhưng, khi nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên gương mặt đối thủ, nàng không khỏi mỉm cười một cách khoái trá.

Lớp bùn nhão và bẩn thỉu đã hoàn toàn hóa thành mặt đất rắn chắc, bằng phẳng, còn vùng đầm lầy nguy hiểm giờ đây đã trở thành không gian rộng rãi, thoải mái.

Diệp Tranh Lưu cúi xuống nhặt lấy thanh kiếm của mình, lưỡi kiếm lúc này đã dính đầy bùn đất.

Trước đó, để ngăn cản nma nhân đầm lầy hạ viên cuối cùng của cờ bùn vào vị trí Thiên Nguyên, nàng đã trực tiếp lao tới, và do đó mà khoảng cách giữa nàng và gã vốn dĩ đã không xa.

Giờ đây, chỉ cần đà chạy thêm hai bước, trong nháy mắt khoảng cách ngắn ngủi ấy trở nên không đáng kể nữa.

Đối thủ đã cận kề ngay trước mắt, Diệp Tranh Lưu liền vung cánh tay, vẩy hết lớp bùn dính trên lưỡi kiếm.

Kỹ năng thứ ba của thẻ bài Đỗ Mục, “Mười năm một giấc mộng Dương Châu”, đã được kích hoạt cùng với câu “lưng thon gái Sở bế trên tay” ngay trước đó.

Toàn bộ thời gian sử dụng kỹ năng chỉ có năm giây, mà giờ đây đã qua phân nửa.


May mắn thay, trước khi đầm lầy xuất hiện, Diệp Tranh Lưu đã cố gắng hết sức để tiếp cận nam nhân đầm lầy, vì thế giờ đây, khoảng cách giữa nàng và đối thủ chỉ còn một bước chân.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, các điểm yếu trên cơ thể đối thủ đều bày ra trước mắt Diệp Tranh Lưu mà không hề có sự phòng bị nào.

Nàng vung kiếm chém thẳng vào cổ đối thủ.

Lần này, đối phương đã mất đi lớp giáp phòng ngự cản trở nàng.

Máu tươi bắn tung, văng lên lớp bùn chưa khô trên vai của Diệp Tranh Lưu.

Chẳng mấy chốc, nó hoà lẫn vào bùn nhão biến phần đất đó thành sắc đỏ xỉn tựa như vết gỉ sắt.

Phía dưới đài, người dẫn nghi thức đã trợn mắt há miệng, còn các khách nhân trên lầu hai cũng đều lặng ngắt như tờ, hiển nhiên đang hoài nghi chính đôi mắt của mình.

Dùng yếu thắng mạnh, phản bại thành thắng, tìm đường sống trong tuyệt cảnh.

Diệp Tranh Lưu chậm rãi thở ra một hơi dài, mùi hôi thối của đầm lầy cuối cùng cũng đã thoát khỏi lồng ngực của nàng.

Trước khi người dẫn nghi thức kịp tuyên bố kết quả, hệ thống đã nhanh chóng thông báo phần thưởng, xác nhận chiến thắng của nàng.

[Nhiệm vụ tuyến phụ: Thắng một trận đấu - đã hoàn thành √

Miêu tả nhiệm vụ: Một trận chiến khốc liệt, đồng thời là một lần phản công quyết tử để sinh tồn.

Đây là lần đầu tiên ngài đối diện với đối thủ sở hữu thẻ bài.

Không còn nghi ngờ gì nữa, ngài đã đoạt lại sinh mệnh của mình từ tay kẻ địch hùng mạnh.


Phần thưởng nhiệm vụ (đã phát): Cơ hội rút thẻ x1.]

Diệp Tranh Lưu nhìn dòng chữ vàng nhạt đang lóe sáng trên phần thưởng nhiệm vụ, nhớ lại trải nghiệm vừa rồi khi muốn rút thẻ nhưng lại "lật xe" vì không thể điều khiển bằng giọng nói, nàng không khỏi vừa cười vừa khóc.

Thôi vậy...!Điều này cũng coi như một sự đánh bậy đánh bạ mà giúp nàng tích lũy thêm cơ hội để rút mười lần liên tiếp.

Nhưng nghĩ kỹ, quả thật nàng không nên chỉ rút mỗi tấm thẻ Càn Long kia...

Diệp Tranh Lưu dùng mũi kiếm chống xuống đất, thân mình thì từ từ thở ra một hơi thật dài.

Tinh thần bị căng cứng suốt trận chiến giờ khắc này cuối cùng cũng bắt đầu chậm rãi buông lỏng.

Cảm giác đau nhức và mệt mỏi như đồng loạt ùa về khắp tứ chi thân thể, làm Diệp Tranh Lưu bất giác nhận ra cảm giác thư giãn xen lẫn kiệt sức.

Tư lễ rốt cuộc cũng nhớ ra chức trách của mình, vội vàng bò lên đài công bố kết quả của trận đấu.

Do quá kinh ngạc, hắn ta thậm chí không thể thốt ra được lời lẽ dí dỏm nào, mà khi tuyên bố Diệp Tranh Lưu chiến thắng, miệng còn lắp bắp mấy lần.

Diệp Tranh Lưu mệt mỏi đến mức chẳng còn tâm trí để nghe xem người này đang nói những lời vô ích gì.

Lớp bùn nhão trên người nàng dần khô lại, giờ đây đã bắt đầu đóng thành một lớp vỏ đất trên làn da.

Trong lòng nàng lúc này chỉ mong được tắm rửa một trận rồi sau đó ngủ một giấc thật dài.

Bỗng dưng, Diệp Tranh Lưu sững lại tại chỗ...


Nàng bỗng nhiên khẽ co giật cánh mũi hai lần, không dám tin liệu có phải do khí độc bốc lên quá nồng mà khiến mình sinh ra ảo giác hay chăng.

Sau khi xác nhận kỹ càng, nàng chau mày, xoay mình với gương mặt lấm lem bùn đất, theo hướng mùi hương phát ra mà nhìn quanh, quả nhiên...

Mộ Dao Quang chẳng biết đã đến tự bao giờ, lúc này đang đứng ngay sau lưng Diệp Tranh Lưu.

Người này đến từ khi nào?

Diệp Tranh Lưu bất đắc dĩ nhận ra, bởi vì khí độc quá nặng làm mũi mình gần như mất khả năng cảm nhận, nàng chẳng thể nào đoán được mùi hương thoang thoảng đó bắt đầu từ lúc nào.

Mộ Dao Quang không chớp mắt nhìn chằm chằm vào nàng.

Thấy nàng quay đầu lại nhìn mình, y liền mở quạt che nửa khuôn mặt dưới nhưng đôi mắt lại cười đến cong cong như trăng non, gửi đến nàng một nụ cười thân thiện.

Diệp Tranh Lưu theo bản năng lui về sau một bước, chau mày.

Nàng tinh ý nhận ra ánh mắt của Mộ Dao Quang lần này khác hẳn những lần trước.

Hai lần gặp mặt trước, ánh mắt của Mộ Dao Quang rõ ràng đều vô hồn.

Nhưng lần này, y không hề chớp mắt, chăm chú nhìn nàng, trong mắt lấp lánh một thứ ánh sáng kỳ lạ.

“Bộp” một tiếng, trước mắt Diệp Tranh Lưu đột nhiên rơi xuống một mảng bùn khô nhỏ, rơi thẳng lên trên giày nàng.

Nàng khựng lại một chút rồi chợt nhận ra đó là bùn từ trên mặt mình rơi xuống, có lẽ do động tác cau mày khiến nó tuột ra.

Diệp Tranh Lưu: “...”

Hiển nhiên Mộ Dao Quang đã thu hết cảnh tượng này vào mắt, bởi sau đó y cười càng thêm sảng khoái.


Diệp Tranh Lưu: “...”

Mộ Dao Quang bỗng nhiên “bộp” một tiếng, gấp quạt lại rồi xoay người bỏ đi.

Trước khi rời đi, y gọi một tên thị vệ lại gần, nghiêng đầu về phía Diệp Tranh Lưu thì thầm vài câu gì đó với gã.

Diệp Tranh Lưu đã phần nào đoán được y định làm gì.

Quả nhiên, lần này sau khi nàng được đưa xuống khỏi đấu đài, thị vệ không lập tức khoá nàng vào gông xiềng nặng nề.

Trước khi bị áp giải về nhà giam, có kẻ đã đưa nàng đến một căn phòng gần đó để tắm rửa, còn mang cho nàng một bộ y phục nữ tử để thay.

Thật là tinh ý, thật là chu đáo, tựa như cơn gió mát mùa hạ, chiếc giường ấm mùa đông.

Đúng là Mộ Dao Quang.

Trên đường trở về ngục thất, mái tóc Diệp Tranh Lưu vẫn còn ướt sũng, lọn tóc ẩm ướt quấn quanh vai, cảm giác lành lạnh rõ ràng khiến nàng không khỏi băn khoăn về con người Mộ Dao Quang.

Nàng không đến mức tự mãn mà cho rằng ánh mắt khác lạ trong mắt Mộ Dao Quang mang ý tứ yêu đương.

Dù thẩm mỹ của y có đặc biệt đến đâu cũng chẳng thể nào lại thờ ơ với gương mặt sạch sẽ của nàng, mà lại đột ngột cảm động trước vẻ bùn đất lấm lem của nàng, trừ khi Mộ Dao Quang rất thích ăn gà đất nướng.

Nếu quả thật như vậy thì ánh mắt kỳ lạ kia không còn là tình ý nữa, mà phải gọi là dục vọng cháy bỏng.

Bất luận thế nào, từ khi nhận ra ánh mắt của Mộ Dao Quang, mí mắt phải của Diệp Tranh Lưu cứ nhảy liên hồi.

Và cứ như để chứng minh cho sự mê tín của nàng, vừa bước vào căn phòng giam, Diệp Tranh Lưu lập tức sững sờ.

Sát Hồn đang nằm bất động trên đất, toàn thân đầy máu, đôi môi tái nhợt trông chẳng khác gì người đã chết.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận