Lúc này, bên ngoài cửa lao bằng thanh đá xanh, Tòng Ảnh khẽ nheo mắt lại.
Hắn ta vì gánh trên vai quá nặng nề cái gánh thần tượng nên chưa nhận ra mối nguy hiểm đang cận kề với mình và mẫu thân, chỉ nhẹ nhàng phất tay ra hiệu.
Hai tên tuỳ tùng thấy được dấu hiệu từ hắn ta liền rút đao ra khỏi vỏ, bắt chước theo cách của hai kẻ đã bỏ mạng trước đó, từng bước từng bước tiến sát về phía cửa lao.
Nhìn cảnh này, Diệp Tranh Lưu không khỏi thở dài cảm thán trong lòng: Cách làm việc của tầng lớp trung, cao của Phù Sinh Đảo rõ ràng cần phải được cải thiện rất nhiều.
Hãy xem tên thủ lĩnh áo đen trước mắt đây, chỉ vừa mới xua hai tên thuộc hạ đi vào để nộp mạng, giờ lại đẩy thêm hai kẻ khác vào phòng lao này làm mồi.
Còn bản thân hắn ta thì cứ khăng khăng giữ lại để xuất hiện sau cùng, làm ngôi sao sáng nhất trong đám đông.
Diệp Tranh Lưu nghĩ thầm, chắc hẳn hắn ta thiếu thốn tuổi thơ, chưa từng nghe qua câu chuyện ”Hồ Lô cứu ông”.
Nếu đổi lại là nàng, lúc này còn giữ cái mặt mũi gì nữa chứ, chắc chắn đã cầm đao mà tự thân ra trận rồi.
Xưa nay, phản diện đều chết vì nói nhiều, đại boss thì chết vì kiêu căng, đạo lý này từ trước đến nay chưa hề sai trật.
Thẻ bài “nã đại bác vào mẹ nó” thuộc cấp Hoàng đã sẵn sàng phát lực trong lòng bàn tay Diệp Tranh Lưu.
Theo chỉ dẫn của mũi tên xanh, nàng kéo xác của kẻ làm lá chắn đi về phía trước vài bước, chiếm lấy vị trí thuận lợi nhất trong phòng lao để khai hỏa.
Nhờ vào sự di chuyển, nàng và Sát Hồn đổi chỗ cho nhau, và nhờ đó nàng phát hiện ra một sự thật vừa bị bỏ sót.
Ánh mắt của thủ lĩnh áo đen từ đầu đến cuối không hề đặt lên nàng, hắn ta chỉ chăm chú nhìn về phía Sát Hồn.
Thì ra là vậy, thảo nào Tòng Ảnh không tự mình ra tay giải quyết Diệp Tranh Lưu.
Bởi vì trong lòng hắn ta, dù Sát Hồn đã bị trọng thương nhưng vẫn khó đối phó hơn nàng nhiều.
Thật là một sự sỉ nhục đối với nàng!
Diệp Tranh Lưu trong lòng thầm nói: “Xin hãy sỉ nhục ta thêm một chút nữa đi, ngàn vạn lần đừng có mà xông lên ba đấu một, ta không thể ứng phó nổi đâu.
Trước tiên cảm ơn sự hợp tác của ngài, ta xin cúi đầu chúc ngài năm mới an khang!”
Và lễ mừng năm mới không thể thiếu yếu tố chủ đạo là …đỏ! Đỏ! Rực! Rỡ!
[Thẻ cấp Hoàng: nã đại bác vào mẹ nó
Số lần sử dụng còn lại: 3/3]
Thời cơ đến không thể bỏ lỡ, Diệp Tranh Lưu không chút do dự nhắm thẳng vào thủ lĩnh phát động lá bài này.
Ngay lập tức, một tiếng nổ lớn như sấm rền vang vọng khắp không gian chật hẹp, viên đại pháo mang theo sức mạnh của lửa và thép bắn thẳng vào thủ lĩnh áo đen.
Hơi nóng táp vào phá tan cái lạnh lẽo cùng ẩm ướt vốn có trong phòng lao thành từng mảnh vụn, đạn pháo cũng chẳng chút kiêng dè, mạnh mẽ mà xông vào đập vỡ giàn song bằng thanh đá xanh trong lao thất của Diệp Tranh Lưu.
Giữa tiếng nổ vang trời, nàng cười lớn mà khoái trá rằng: “Đại nhân, thời thế đã thay đổi rồi!”
Có trong tay hỏa khí mạnh mẽ, ai lại thèm đấu cận chiến với đao kiếm chứ?
Đồ biến thái, nếm thử pháo đạn của ta đi!
Tòng Ảnh tuy kiêu căng nhưng không hề ngu ngốc.
Hắn ta đã dạn dày sa trường, có thể ngày nay cầm đầu đấu trường, tất cả là nhờ leo lên từ đống xác chết, dưới chân hắn ta đã đạp qua không biết bao nhiêu là hài cốt.
Chính vì vậy, giác quan của hắn ta về nguy hiểm nhạy bén hơn người thường rất nhiều.
Ngay khi mùi dầu mỡ và khói thuốc vừa phảng phất đến, Tòng Ảnh đã lập tức phản ứng.
Cái bóng dưới chân hắn ta kéo dài ra như lớp keo đặc, hóa thành thực thể, tựa những xúc tu quấn lấy chân của hai thuộc hạ mà hắn ta vừa sai khiến ra trước.
Trong nháy mắt, hai tên thuộc hạ gần như bị nhấc bổng lên, gấp rút chắn trước mặt chủ nhân, dùng chính thân xác mình mà đỡ lấy toàn bộ sức mạnh của viên đạn pháo.
Mảnh đạn bắn tung tóe khắp phòng lao, khói đặc cuồn cuộn, mùi hăng hắc của lưu huỳnh và khói pháo bùng lên lan tỏa trong hành lang.
Diệp Tranh Lưu đẩy xác tên thuộc hạ đã nát bươm đang che chắn trên người nàng ra, mắt nheo lại, khẽ ho rồi phẩy tay gạt đi làn khói dày đặc trước mặt.
Tòng Ảnh… hắn ta đã chết chưa?
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu nàng thì ngay giây sau, một cái bóng đen tựa rắn linh quăng mạnh từ mặt đất tới, bất ngờ siết chặt lấy cổ chân của Diệp Tranh Lưu!
Nàng thét lên một tiếng ngắn ngủi.
Bất thình lình, giữa làn khói mờ mịt còn chưa tan hết, một ánh kiếm sáng như tuyết xuyên qua lớp bụi mù dày đặc.
Tiếng thở nặng nề và rên rỉ của một nam nhân bị thương chỉ lộ ra được nửa tiếng trong lớp bụi xám xịt.
Đồng thời, cái bóng đen đang kéo chân Diệp Tranh Lưu tựa như bị lửa thiêu, vội vã mà rút lui ngay tức thì.
Một bàn tay gầy guộc mà mạnh mẽ của chàng thiếu niên nhẹ nhàng đặt lên vai nàng.
Hắn khẽ ấn lòng bàn tay xuống, nhận thấy nàng vẫn còn chịu đựng được liền chẳng chút khách khí, đè nặng nửa người lên vai của nàng.
Trong làn khói dày đặc mà không một ai nhìn thấu được, Sát Hồn nhe răng trợn mắt trong im lặng, hiển nhiên là tiếng nổ vang dội vừa rồi, cùng với lửa sáng và mùi hăng hắc kia đã khiến cho các giác quan nhạy bén của hắn vô cùng đau đớn, khó chịu.
Khói bụi dày đặc, cay nồng cuối cùng cũng dần tản đi, loãng đến mức ít ra có thể nhận ra được bóng người.
Sát Hồn đứng trên một chân, một tay đặt trên vai Diệp Tranh Lưu, sắc mặt hắn đã nhợt nhạt như tờ giấy nhưng mũi kiếm trong tay vẫn không chút nao núng, chỉ thẳng về hướng của thủ lĩnh áo đen, lưỡi kiếm không hề run rẩy.
Còn Tòng Ảnh đứng không xa hai người bọn họ, khuôn mặt hắn ta nặng trĩu như chì, dây cột tóc của hắn ta đã đứt rời, mái tóc xõa xuống vai, xiêm áo rách nát bám đầy khói bụi, trên khóe miệng lấm tấm vết máu, có thể nhìn ra là đã vội vàng lau qua.
Ở hõm vai trái của hắn ta, một vết kiếm tươi mới còn đang rỉ máu, nếu hắn ta không nhanh chóng tránh được nửa thước, lưỡi kiếm nhẹ của Sát Hồn đã xuyên thẳng vào tim hắn ta rồi.
Dưới chân Tòng Ảnh, hai thi thể với gân cốt đã đứt đoạn, máu thịt bầy nhầy, chính là hai thuộc hạ mà hắn ta vừa kéo lên để chắn đạn.
Ngoài hai cái xác kia ra, trên mặt đất, bóng đen trải dài như những đóa hoa, từ Tòng Ảnh làm trung tâm, bảy tám xúc tu màu đen đang quẫy đạp ra bốn phía, người ngoài nếu nhìn thấy có lẽ còn tưởng rằng hắn ta mọc ra đuôi.
Vị thủ lĩnh áo đen này gằn mắt mà nhìn chằm chằm vào Sát Hồn và Diệp Tranh Lưu, tựa như hai người họ chính là kẻ thù không đội trời chung với hắn ta vậy.
“Ngươi đã dùng thứ tà thuật gì?”
Trong đầu Diệp Tranh Lưu vừa tính toán thời gian hồi chiêu của “nã đại bác vào mẹ nó” còn bao lâu, vừa lắc đầu với ánh mắt thương hại.
“Nói bậy bạ gì thế, nào phải tà thuật, đây là sức mạnh của khoa học đấy.”
“Khoa học ư?” Tòng Ảnh nhấm nháp từ này trên đầu lưỡi nhưng chỉ thấy chẳng chút ý nghĩa gì.
Ngay lúc ấy, hắn ta liền khẳng định rằng Diệp Tranh Lưu đang nói nhảm.
“Tốt lắm, hay lắm.” Một nụ cười lạnh thoáng hiện trên khóe miệng Tòng Ảnh, ánh mắt hắn ta lóe lên tia tinh quang sắc bén tựa như vừa nắm chắc được yếu điểm của Diệp Tranh Lưu: “Khoa học quả nhiên phi thường.
Chỉ không biết...!ngươi còn lại thứ khoa học đó lần thứ hai chăng?”
Diệp Tranh Lưu: “Phì.”