Diệp Tranh Lưu ngỡ ngàng quay đầu lại.
Nam nhân mặc trường bào hoa lệ vững vàng nắm lấy cổ tay nàng, trong mắt lúc nào cũng phảng phất nét cười không chút dao động, tựa như luôn đứng ngoài nhìn vào.
Y không phải ai khác mà chính là Mộ Dao Quang.
Diệp Tranh Lưu: “!!!”
Y lại là đến từ khi nào?!
Lần này, Diệp Tranh Lưu thật sự nhịn không nổi mà muốn hét lên, nàng hít một hơi sâu, lại thêm một hơi nữa, cuối cùng vẫn nghiến răng nói: “Sao nơi nào cũng có ngươi thế…”
Cái tên họ Mộ này quả thật là quỷ, nếu không sao lại cứ vất vưởng mãi không cách nào thoát khỏi y như vậy chứ!
Mộ Dao Quang, kẻ không thể xua đi ấy vẫn đang nắm cổ tay cầm kiếm của Diệp Tranh Lưu.
Y nhìn Diệp Tranh Lưu một lát rồi lại liếc sang thủ lĩnh mặc áo đen đang bị gắn chặt vào tường, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc thoáng qua.
Một lúc sau, y nhẹ nhàng lắc đầu với Diệp Tranh Lưu.
“Ngươi tuy là có ý tốt nhưng dùng kiếm mà đâm cũng chẳng cắt được Tòng thống lĩnh ra đâu.” Mộ Dao Quang mỉm cười đầy ẩn ý rồi buông tay nàng, còn cung kính gật đầu chào hỏi: “Lâu rồi không gặp, Diệp cô nương.”
Diệp Tranh Lưu: “A ha?”
Ừm? Nàng cắt xác thủ lĩnh hắc y này làm chi?
Chẳng lẽ nhìn nàng giống như kẻ ngốc vậy sao?
Dù nàng biết Mộ Dao Quang đang tìm cách giúp nàng sắp xếp tình hình, nhưng...
Trước cảnh tượng thê thảm của Tòng Ảnh hiện tại mà y vẫn có thể giữ nét mặt không đổi mà thốt ra lời ấy...!Quả thật ai cũng biết Mộ Dao Quang không biết xấu hổ, nhưng y không thể mong mọi người đều mặt dày như y được chứ.
Ánh mắt Diệp Tranh Lưu chớp qua lại giữa Mộ Dao Quang và Tòng Ảnh trong giây lát, nàng liền nhận ra hôm nay chắc chẳng thể giết nổi Tòng Ảnh rồi.
Được thôi, Mộ Dao Quang đã đưa cho nàng cái thang, không trèo xuống chẳng phải phí mất cơ hội sao?
Dù sao cái thang này là y bắc ra, có trượt ngã cũng chẳng liên quan gì đến nàng.
“Được rồi, đa tạ Mộ lâu chủ đã dạy bảo.”
Diệp Tranh Lưu mỉm cười khẽ khàng, nàng hơi rũ mắt, hàm răng khẽ cắn vào môi dưới tạo thành dấu vết mờ mờ, dáng vẻ vừa đáng thương đến cực độ, vừa như bạch liên hoa tuyệt sắc.
“Thì ra bị gắn vào tường thì không thể dùng kiếm mà đâm được, may mà ngài nhắc nhở kịp lúc.
Nếu không, lỡ như làm thương tổn đến thống lĩnh đại nhân, trong lòng ta sao có thể an tâm được, chắc là đêm cũng không tài nào ngủ ngon.”
Lời nói ra khiến chính Diệp Tranh Lưu cũng cảm thấy buồn nôn, huống chi thủ lĩnh Tòng Ảnh trước mặt, sắc mặt hắn ta càng lộ rõ vẻ muốn nôn mửa.
Thật tốt, thấy tên làm ra vẻ này chịu khổ sở như vậy, trong lòng Diệp Tranh Lưu liền thoải mái hơn.
Mộ Dao Quang không hề giấu diếm một nụ cười nhẹ, rõ ràng là y thấy cảnh trước mắt rất thú vị.
Y bước chầm chậm tới trước mặt Tòng Ảnh, giả bộ thăm hỏi hắn ta một cách giả dối.
Dù Mộ Dao Quang thái độ nho nhã ôn hòa, nhưng ánh mắt Tòng Ảnh nhìn y như thể muốn giết người, sắc bén như lưỡi dao nhắm thẳng vào người Mộ Dao Quang mà phóng ra.
Mộ Dao Quang chẳng mảy may e ngại, chỉ thong thả mở chiếc quạt xếp của mình ra từng chút một rồi cười hỏi Tòng Ảnh: “Người có sai lầm, ngựa có vấp ngã.
Tòng thống lĩnh sơ sẩy một lúc cũng không cần phải quá tự trách, lại càng không nên rêu rao khắp nơi, Tòng huynh thấy thế nào?”
Tòng Ảnh chẳng nói chẳng rằng mà nhìn y, dù đã bị dính chặt vào tường nhưng Diệp Tranh Lưu vẫn có thể thấy ngực hắn ta phập phồng dữ dội, chắc hẳn là đang cố gắng hít sâu để giữ bình tĩnh.
“Được, theo ý ngươi.” Cuối cùng, Tòng Ảnh cất tiếng khàn khàn đáp.
Nụ cười của Mộ Dao Quang càng thêm rạng rỡ, y “phập” một tiếng gập quạt lại rồi bước lên hai bước rồi chìa tay ra: “Để ta đỡ Tòng huynh.”
“Không cần.” Tòng Ảnh lạnh giọng từ chối sự giúp đỡ của Mộ Dao Quang.
Ngay sau đó, trên trán hắn ta nổi lên vài đường gân xanh, cả người hắn ta bỗng phát ra một loạt bóng đen như thạch anh bao quanh hắn ta, những bóng đen ấy uốn lượn tựa những con rắn độc mà hắn ta dựa vào đó rút mình ra khỏi tường.
Vừa chạm đất, một bóng đen dài như chiếc roi vút qua không trung, quất thẳng tay về phía Diệp Tranh Lưu, nhanh đến mức không thể phân biệt rõ hình dáng.
Cũng may Mộ Dao Quang phản ứng cực nhanh, dùng quạt xếp đỡ lấy, nhờ đó Diệp Tranh Lưu mới thấy rõ bóng đen ấy có cạnh sắc như lưỡi dao, hẳn có thể dễ dàng cắt đứt cổ người.
Thấy cảnh này, trong lòng Diệp Tranh Lưu mới bắt đầu cảm thấy đôi chút lo sợ.
Nàng đã đánh giá sai lầm, không ngờ rằng kẻ họ Tòng này dù trúng hai phát pháo vẫn có thể giữ lại đòn sát thủ cuối cùng.
Thân thể phi thường như vậy, đi đóng phim về người xé xác quỷ chắc cũng không vấn đề gì.
May mắn là lúc nãy nàng không hạ kiếm đâm xuống, mà bị Mộ Dao Quang ngăn lại giữa chừng.
Nếu không, có lẽ đã bị Tòng Ảnh lén ra tay hai nhát, giờ không biết ai sẽ là người gặp họa rồi.
Ta từ nay nhất định sẽ rút kinh nghiệm, Diệp Tranh Lưu âm thầm cân nhắc: Lần sau pháo vừa nổ xong, ta phải lập tức đi chặt đầu đối thủ.
Lúc hắn ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, nhân cơ hội này mà hạ sát một lần không để lại cho hắn ta cơ hội để thở.
Nếu đạn dược đủ đầy, nàng chắc chắn sẽ dùng hỏa lực dọn sạch, trong thế giới huyền huyễn đầy thẻ bài này, càng cẩn thận càng không sai sót.
Nếu Tòng Ảnh có thể hiểu được những gì Diệp Tranh Lưu đang nghĩ, hẳn hắn ta sẽ tức đến phun máu ngay tại chỗ.
Nhưng dù không biết trong đầu Diệp Tranh Lưu nghĩ gì, sắc mặt hắn ta hiện giờ cũng chẳng tốt chút nào.
Chỉ thương cho Mộ Dao Quang, đối diện với khuôn mặt đen như mực ấy, nụ cười của y vẫn chẳng hề suy giảm.
Y giả vờ không hay biết gì, hỏi Tòng Ảnh: “Tòng huynh, ngươi định làm gì vậy?”
Vết thương ở bụng Tòng Ảnh vẫn đang nhỏ máu, sức lực suy kiệt, giọng nói nghe như tiếng rắn đuôi chuông đang rít lên: “Tránh ra.”
“Nếu muốn ta nhường đường, chi bằng Tòng huynh hãy trả lời câu hỏi của ta trước, dù sao thì Đảo Chủ cũng đã lệnh cho ta đến để giúp ngươi rồi,” Mộ Dao Quang dừng lời một lát: “Ta không thể đứng nhìn Tòng huynh tự tiện xử lý mọi việc được.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, một lúc sau, kẻ mang thương tích như Tòng Ảnh đành phải lùi bước trước.
“Được, hôm nay ta có thể nương tay không giết con tiện nhân này… Nhưng ta sẽ để chúng vào trận đấu nhóm lần tới, họ Mộ ngươi không có quyền cấm đoán chứ?”
Đấu nhóm?
Diệp Tranh Lưu không khỏi lạnh người, tâm tư của Tòng thống lĩnh này thật quá thâm độc!
Nàng còn nhớ Sát Hồn từng nói, trong đấu nhóm, những đấu sĩ trong một phòng giam sẽ được chia thành hai phe, chỉ có một phe duy nhất được sống sót.
Hắn ta thốt ra lời này chẳng khác nào muốn Diệp Tranh Lưu và Sát Hồn phải tương tàn tương sát.
Mộ Dao Quang rõ ràng cũng biết quy tắc này, nghe xong, nụ cười trên mặt y dần dần thu lại, chiếc quạt xếp trong tay nhẹ nhàng gõ từng nhịp vào lòng bàn tay: “Tòng huynh, Mộ mỗ không phải đang cầu xin ngươi.”
“Ngươi phải hiểu rõ vấn đề hôm nay không phải là ngươi có giết Diệp cô nương hay không, mà là ta có nên nhân cơ hội này mà giết ngươi hay không.”
Tòng Ảnh đột ngột ngẩng đầu lên.
Lúc này, ánh đèn dầu leo lét, từ phía sau y hắt xuống vài tia sáng thưa thớt chỉ đủ soi rọi nửa dưới khuôn mặt đối diện.
Đôi mắt của Mộ Dao Quang ẩn trong bóng tối, trong làn khói dày đặc từ trận pháo kích vừa qua, Tòng Ảnh mơ hồ ngửi thấy mùi hương nguy hiểm pha lẫn vị tàn úa của hoa tàn.