Bàn Về Rút Thẻ Bài Từ Trước Đến Giờ Ta Chưa Hề Thua


Hai người dìu nhau bước ra khỏi đấu sở, gió biển mới mẻ liền thổi vào mặt.

Diệp Tranh Lưu dài thở một hơi, mi mắt dần dần dãn ra.

Đây là lần đầu tiên từ khi nàng đến nơi này có thể không đeo gông nặng mà đứng dưới ánh trời sáng.

...Dù rằng trên vai còn đang đỡ Sát Hồn, kẻ nặng tựa núi, còn hơn cả gông xiềng.

Sát Hồn từ nhỏ lớn lên trong rừng sâu, hiển nhiên không quen với làn gió biển mặn mòi.

Hắn mất máu quá nhiều, vốn đã thân thể suy yếu, lại thêm gió đêm thổi qua lập tức liền hắt xì một cái thật lớn về phía Diệp Tranh Lưu.

Diệp Tranh Lưu còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy nửa bên mặt chợt lạnh ngắt.

Diệp Tranh Lưu: "..."

Một nỗi bi phẫn đột ngột dâng lên trong lòng nàng: Lạy trời, vì sao lại thế này.

Rõ ràng hôm nay nàng vừa mới tắm gội sạch sẽ.


Phía sau, Mộ Dao Quang hiển nhiên thu hết cảnh này vào mắt, y không thể kìm lại một tiếng cười trầm đục, không to không nhỏ.

Đón lấy ánh mắt đầy oán trách của Diệp Tranh Lưu, Mộ Dao Quang nhướng mày, khẽ giương quạt che đi nửa dưới khuôn mặt: "Diệp cô nương lẽ nào trách ta? Ôi, ta đã sớm nhắc nhở rồi nhưng cô nương cứ khăng khăng muốn dẫn người này theo, ta thật sự cũng không còn cách nào khác cả."

Diệp Tranh Lưu: "Mộ công tử nhắc nhở ta khi nào vậy, sao ta chẳng hay biết?"

"Ta khi nãy rõ ràng đã dùng ánh mắt hỏi cô nương, nhưng cô nương lại chẳng sợ làm ta phật lòng cũng muốn mang hắn theo."

Quạt trong tay Mộ Dao Quang "bốp" một tiếng gập lại trong lòng bàn tay: "Thế nào, cô nương định không thừa nhận sao?"

Diệp Tranh Lưu bày ra vẻ mặt như vừa tỉnh ngộ:

"Hóa ra lâu chủ đây vốn không định mang Sát Hồn theo sao, Sát Hồn mạnh hơn ta nhiều, ai cũng muốn mang hắn đi khiến ta cứ ngỡ mình chỉ là cỗ máy vận chuyển vô cảm thôi, xin lỗi, thật là xin lỗi, đều là ta hiểu sai ý rồi."

Mộ Dao Quang nghiêng đầu liếc nhìn nàng, khẽ cười mà không đáp.

“Dù cô nương tin hay không, lần này… ta quả thực chỉ đến vì nàng.”

Nghe những lời này, Diệp Tranh Lưu bất ngờ liếc mắt nhìn Mộ Dao Quang, không ngờ bắt gặp ngay đôi mắt sâu thẳm đen láy của y.

Lúc bấy giờ đêm đã đen thẫm, bóng trăng trên trời sáng trong như đĩa bạc, nhè nhẹ rải xuống nhân gian một vài tia sáng mờ bạc.

Tiếng sóng biển văng vẳng theo gió như khúc ca ngắn ngân lên khi đôi tình nhân gặp gỡ.

Nhưng đôi mắt của Mộ Dao Quang lại càng thâm trầm hơn cả bóng đêm.

Thần sắc của y vô cùng chuyên chú, chỉ phản chiếu nhè nhẹ một mảng ánh trăng trắng muốt như sương, cùng gương mặt xinh đẹp của Diệp Tranh Lưu dưới ánh trời đêm.

Đối diện với ánh mắt chứa đựng bao tâm ý như thế, Diệp Tranh Lưu trong thoáng chốc không tự chủ mà nín thở.

Sau khi mắt không rời khỏi Mộ Dao Quang năm giây, nàng quyết định tin lời y ba phần.

Thật ra ban đầu nàng đã tin tới sáu phần rồi.

Nhưng nhìn lại Mộ Dao Quang, người này rõ ràng đã bắt đầu dùng tới nhan sắc để che đậy.

Điều này nói lên điều gì? Điều này chứng tỏ rằng y đang lo lắng!


Theo suy đoán ban đầu của Diệp Tranh Lưu, Mộ Dao Quang lần này đến đây hẳn là để mang cả nàng và Sát Hồn đi cùng.

Dẫu sao nếu y không có ý muốn mang Sát Hồn đi, thì đừng nói đến việc nàng chơi trò ngôn từ, dẫu nàng có thực hiện phẫu thuật ngay tại chỗ cho Mộ Dao Quang cũng chẳng chắc thay đổi được ý định của y.

Tên này rõ ràng là muốn mang Sát Hồn đi nhưng lại cố ý không nói, cứ đứng đấy mà giả vờ giả vịt, lấy giọng điệu kẻ cả mà làm dáng trước mặt nàng.

Nhưng giờ nhìn lại cái dáng vẻ "dấu đầu hở đuôi" của y, Diệp Tranh Lưu cảm thấy mình có đủ lý do để nghi ngờ: Nếu không phải là nàng đã biến Tòng Ảnh thành tờ tranh niên họa, thể hiện thực lực của bản thân thì tên ranh này vốn dĩ chẳng định mang ai theo cả! Y thậm chí có thể đã nghĩ đến việc hạ thủ giết sạch, diệt khẩu từ lâu rồi!

Diệp Tranh Lưu: "..."

Trời ơi, Mộ Dao Quang, ta cũng nhớ rõ ngươi rồi đấy.

Để tránh ánh mắt của mình quá mức lộ rõ vẻ thù hận, Diệp Tranh Lưu giả bộ xấu hổ mà cúi đầu xuống.

Mộ Dao Quang thấy Diệp Tranh Lưu làm ra dáng vẻ ngượng ngùng như tiểu nữ nhi, cảm thấy thú vị bèn khẽ chớp mắt.

Thế nhưng, y không thể nào ngờ được rằng trong vài giây ngắn ngủi, địa vị của mình trong mắt Diệp Tranh Lưu đã từ "tiểu tử" hạ xuống thành "thằng cháu", rồi tiếp tục bị khai trừ khỏi hàng ngũ loài người, biến thành một con "rùa khốn kiếp".

Đoàn người lại đi thêm một đoạn nữa.

Phía không xa, đèn đuốc của Quần Ngọc Lâu đã thấp thoáng hiện ra, mồ hôi do Diệp Tranh Lưu gánh Sát Hồn bắt đầu thấm ướt áo nàng.

Cuối cùng, Mộ Dao Quang cũng nổi lòng từ bi mà nhanh chân đi thêm vài bước.

Y tiến gần đến Diệp Tranh Lưu, đưa tay về phía Sát Hồn: "Diệp cô nương cớ gì phải khổ sở như vậy, hãy để ta gánh thay nàng nhé."


Thế nhưng, ngay khi Mộ Dao Quang vừa bước đến gần Sát Hồn trong vòng ba thước, con sói xám bị thương liền lộ ra hàm răng đẫm máu.

Trong nháy mắt, mũi kiếm nhuốm vệt máu nâu sẫm liền lạnh lùng đâm tới từ một góc độ tưởng chừng không thể.

Nhát kiếm ấy không có tiếng động, cũng chẳng hề toát ra sát khí, nếu Mộ Dao Quang không phát hiện ra, chỉ cần tiến thêm một bước nữa sẽ lập tức bị xuyên thủng thân mà lạnh buốt cả tâm can.

Sát Hồn đứng thẳng dậy, thu lại phần lớn trọng lượng đã đè lên Diệp Tranh Lưu, lại lặng lẽ đẩy nàng sang một bên.

Có lẽ do vết thương, lần này Sát Hồn không chủ động tấn công mà chỉ khẽ liếc mắt nhìn Diệp Tranh Lưu, nhướng nhẹ chân mày: “Tên đó, tiểu bạch hoa đó, sao còn ở đây vậy?”

Diệp Tranh Lưu: "..."

Mộ Dao Quang: "..."

Mộ Dao Quang mỉm cười hòa nhã, hỏi: "Xin lỗi, có lẽ ta đã nghe nhầm rồi.

Con sói nhỏ này vừa gọi ta là gì ấy nhỉ?"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận