Bán Yêu Tư Đằng

Lần trước gặp mặt Thẩm Ngân Đăng đã khiến Tư Đăng không vui lắm, lần
này Tần Phóng cũng không muốn giấu cô liền đưa điện thoại cho cô xem:
“Tôi nên đi hay không?”

Tư Đằng cầm điện thoại nhìn: “Chắc là cô ta muốn nghe ngóng phản ứng
của tôi thôi. Cậu muốn đi thì đi, có điều cái gì nên nói, cái gì không
nên nói trong lòng cậu đều biết cả rồi chứ?”

Tần Phóng nhìn cô một cái: “Tôi đâu phải là con nít ba tuổi, nếu cô
xảy ra chuyện gì tôi cũng chôn theo cô luôn. Cô cảm thấy tôi sẽ nói lung tung sao?”

Tần Phóng càng nói càng tức ngược lại Tư Đằng rất hài lòng: “Vậy đi đi.”

Tần Phóng thở ra, đang định quay người bỏ đi thì Tư Đằng gọi anh lại: “Tần Phóng, mấy ngày nay cậu biểu hiện không tệ, có qua có lại mới toại lòng nhau, tôi cho cậu lời khuyên. Lời vàng ngọc, cậu phải luôn luôn
ghi nhớ đấy nhé.”

Chắc chắn là chẳng phải lời hay ho gì, Tần Phóng rất cảnh giác nhìn cô: “Lời gì?”

“Cậu đừng có hi vọng, Thẩm Ngân Đăng sẽ không thích cậu.”

Tần Phóng bực bội: “Tôi nói tôi thích Thẩm Ngân Đăng khi nào hả?”

“Mỗi lần cậu thấy người ta, tôi đều sợ tròng mắt cậu sẽ rớt ra ngoài đấy.”

“Tôi chỉ nhìn thêm một chút thôi, là vì cô ta giống Trần Uyển. Đổi
lại là ai gặp được người giống với bạn của mình thì cũng sẽ để ý thôi
mà.”

Tư Đằng cười cười: “Cậu nói gì cũng đúng hết, mau đi đi, Thẩm tiểu
thư đang ở ngoài chờ cậu đó. Tôi sợ cô ta chờ sốt ruột sẽ leo tường vào
lại bị trầy xước bây giờ.”

Tần Phóng lập tức quay đầu bỏ đi.

Tần Phóng đi rồi, trong nhà trở nên rất yên tĩnh. Tư Đằng buồn chán,
ngồi một lúc rồi quay người nghịch ngợm mấy món đồ bài trí trên bàn.
Trên bàn đặt vài thứ, nào là đồng hồ, bình hoa và một chiếc gương gỗ với ý nghĩa “cả đời bình an”. Mà phàm là phụ nữ, sau khi nghịch ngợm mấy
thứ này xong tất nhiên sẽ lấy gương soi mình.

Tấm gương cũ kỹ, hình soi trong gương hơi méo mó. Đang nhìn đến buồn
cười thì trong gương hiện lên một dáng người dong dỏng cao đứng ở trong
phòng, dựa vào góc tường. Tư Đằng hoảng hốt, chợt nhận ra đây là Nhan
Phúc Thụy.

Cô để lại tấm gương xuống bàn: “Ông còn chưa đi à.”

Nhan Phúc Thụy dè dặt: “Tiểu thư Tư Đằng, cõi đời này có yêu quái nào khi xuất hiện sẽ kèm theo một màn khói đen không?”

Hóa ra vẫn là vì Nhà Ngói. Tư Đằng cảm thấy ông thật buồn cười, nhưng lại khiến người ta không đành lòng: “Đừng chuyện gì cũng cảm thấy là
yêu quái, thời đại này cho dù có yêu quái cũng sẽ không kiêu căng tác
quái như vậy đâu. Nhân viên khách sạn nói không phải không có lý, có lẽ
do tội phạm gây ra thôi.”

Không biết có phải là vì quá đau thương hay không mà Nhan Phúc Thụy
nói rất chậm, ông nói: “Tiểu thư Tư Đằng, cô không biết khi đó hồ lô của đạo trưởng Phan lắc lư, anh ta nhảy bật lên hô to có yêu khí. Sau đó
mới biết được pháp khí của đạo trưởng Liễu, Trương chân nhân và cả Đinh
sư phụ đều có động tĩnh. Ngoài ra hôm nay giáo sư Bạch Kim cũng nói cảnh sát đã lục soát từng căn phòng nhưng vẫn không tìm được. Nhà Ngói nhất
định đã bị yêu quái bắt đi rồi.”

Tư Đằng im lặng một chút rồi hỏi ông: “Nhà Ngói là người thân của ông sao?”

“Nhặt được, nhặt được trên núi. Khi đó nó ốm tong teo như con mèo
mướp vậy. Ai ai cũng nói nó không sống nổi. Nhưng tôi nghĩ không phải
tôi cũng do sư phụ nhặt được hay sao, thế là tôi liền ôm về nấu nước
cháo đút cho nó, nhẫn nại nuôi nấng đến …”

Tư Đằng đột nhiên ngắt lời ông: “Nói cách khác, đứa bé này không rõ lai lịch đúng không?”

Nhan Phúc Thụy nói: “Đúng vậy đó, có vấn đề gì không?”

Tư Đằng nói: “Tại sao Nhà Ngói mất tích các người đều cho rằng bị yêu quái bắt đi? Nếu như tự nó biến mất thì sao? Nếu như Nhà Ngói là yêu
quái thì sao?”

Nhan Phúc Thụy ngơ ngác nhìn mặt Tư Đằng. Tiểu thư Tư Đằng thông
minh, người thông minh nói chuyện chắc hẳn là có đạo lý. Nhưng Nhà Ngói
là yêu quái sao? Giống sao? Chẳng hề giống chút nào cả.

Ông nhớ đến trước kia đi bán xiên que nướng, Nhà Ngói phồng má đẩy xe giúp ông. Ông nhớ lúc bày quầy, Nhà Ngói nhìn quầy bán thịt dê xiên bên cạnh mà nuốt nước miếng. Ông nhớ đến lúc gây lộn với tên tổng giám sát
công trình đòi dỡ bỏ miếu bắt ông dọn đi nơi khác, Nhà Ngói xông lên
trước kêu to: “Tao chửi tiên sư cha nhà mày…”

Nhan Phúc Thụy rơi lệ. Lúc ông khóc không có biểu hiện gì chỉ là
gương mặt ngây dại, nước mắt lặng lẽ chảy qua khuôn mặt tái xanh nhỏ
từng giọt từng giọt theo quai hàm.

Tư Đằng giật mình: “Ông khóc cái gì, tôi có nói gì đâu. Ông đừng khóc nữa, ông là đàn ông khóc sướt mướt còn ra thể thống gì nữa. Ông đừng
khóc nữa được không, đâu phải là chuyện gì ghê gớm không thấy người thì
ông đi tìm thôi. Được rồi, được rồi, nó mất tích ở đâu, ông dẫn tôi đi
xem thử.”

Trong màn nước mắt mơ hồ Nhan Phúc Thụy thấy Tư Đăng vẫn cau mày nói
chuyện với mình, không nghe rõ cô nói gì nhưng lại nghe câu cuối cùng rõ ràng một cách kỳ lạ. Ông khàn khàn hỏi lại: “Tiểu thư Tư Đằng muốn đến
khách sạn sao?”

Tư Đằng tức giận, màn khóc lóc của Nhan Phúc Thụy dọa cô sợ đến sởn
gai óc. Cô không sợ người ta khóc, nhưng Nhan Phúc Thụy khóc như vậy rất đáng sợ. Thôi thì đi xem thử coi sao. Thật ra chính cô cũng rất tò mò,
yêu khí lúc nửa đêm này đến cùng là từ đâu đến.

Vừa ra đến cửa Nhan Phúc Thụy nhận được điện thoại, Tư Đằng nghe thấy ông nói: “Ờ, cậu là Tần Phóng à…”

Nói xong cầm điện thoại trong tay, hỏi Tư Đằng phòng Tần Phóng ở đâu. Tư Đằng nói cho ông ta biết. Nhan Phúc Thụy vừa nói điện thại vừa đi
vào phòng, một lúc sau ông cầm theo ví tiền màu đen đi ra ngoài. Ông
giải thích với Tư Đằng là Tần Phóng quên mang theo ví, có điều anh và
Thẩm tiểu thư ở cách đây không xa, ông đã nói với anh tiểu thư Tư Đằng
và mình vừa định đi ra ngoài, có thể thuận đường mang đến cho anh luôn.

Ban đầu Tư Đằng không nói gì, giây lát sau bỗng trong lòng bực bội giật ví tiền ném lên bàn: “Không được mang đi.”

Nhan Phúc Thụy không biết tại sao cô lại như vậy, đành phải báo cáo với Tần Phóng: “Tiểu thư Tư Đằng nói không cho mang đi…”

Lại nói thêm hai câu rồi dè dặt đưa điện thoại cho Tư Đằng: “Tần Phóng nói muốn nói chuyện với cô.”

Đầu bên kia điện thoại Tần Phóng bất đắc dĩ nói: “Chuyện ví tiền sao lại chọc giận cô vậy, tôi quên theo mang mà.”

“Dựa theo quy tắc, là cô ta muốn gặp cậu cô ta phải là người mời.”

Đây là cái quy tắc vớ vẫn gì vậy, Tần Phóng dở khóc dở cười: “Tôi là đàn ông, có thể để cho phụ nữ trả tiền hay sao.”

“Thời đại này của cậu nam nữ bình đẳng, cô ta mời.”

Tần Phóng hít vào một buồng khí lạnh cố dằn xuống không nói gì, Tư
Đằng nghe thấy tiếng Thẩm Ngân Đăng dịu dàng ở bên kia: “Sao vậy, còn
chưa đi được sao?”

Tư Đằng cười khẩy, bây giờ cô ta đã biết phải dịu dàng nhu mì rồi đấy. Lần trước sao lại giống như chó điên vậy hả.

Qua một hồi, hình như Tần Phóng đi ra xa một chút, tránh để Thẩm Ngân Đăng khó xử, hạ giọng hỏi cô: “Cô muốn thế nào?”

Tư Đằng đưa tay nghịch ví tiền của Tần Phóng: “Tôi chẳng muốn gì cả,
tôi ghét Thẩm Ngân Đăng đấy. Cậu làm việc cho tôi thì tiền của cậu cũng
là của tôi. Tiêu tiền của tôi để mời cô ta dùng cơm à, nằm mơ đi.”

Một tiếng tách vang lên, khóa ví tiền bật mở lật ra một bên mặt, đập
vào mắt là tấm hình một cô gái xinh đẹp. Tư Đằng hỏi: “Đây là ai, An Mạn sao?”

Tần Phóng cũng đoán được cô đã mở ví tiền ra, anh ừ.

Tư Đằng rút hình ra xem. Đây chính là An Mạn ư, không tệ, dáng vẻ rất dễ thương, nếu không phải có những chuyện lộn xộn kia trái lại rất xứng với Tần Phóng.

“Thâm tình quá, bây giờ còn chưa vứt hình của cô ta đi à?” – Tư Đằng
vừa định nhét hình trở lại thì chợt phát hiện ra bên trong còn một tấm
nữa, có điều là quay mặt vào trong – “Bỏ vào ví đến hai tấm à?”

“Đừng..” – Tần Phóng muốn ngăn lại nhưng đã muộn.

Một cô gái rất ngây thơ, mái tóc thẳng dài khuôn mặt trái xoan, làn
da rất đẹp mắt tròn tròn lộ ra vẻ tinh nghịch. Có điều không phải là An
Mạn.

Tư Đằng bật cười: “Khá nhỉ Tần Phóng. An Mạn biết trong ví tiền của
cậu còn có hình cô gái khác không? Mọi việc của cậu xem ra đều thuận
buồm xuôi gió nhỉ.”

Tiếng của Tần Phóng bỗng trở nên khẽ khàng: “Đó là Trần Uyển.”

Trần Uyển? Ồ, đúng nhỉ, mới đầu không nghĩ đến, quả thật chắc là Trần Uyển, chẳng ai mang người chết ra đùa cả. Tư Đằng không nói gì nữa, đưa tay nhét hình vào dưới màn nhựa của ví tiền, mới nhét vào một nửa sắc
mặt chợt thay đổi.

Nhan Phúc Thụy thấy hành động của cô vô cùng chậm chạp. Cô lại lấy
hình ra dùng ngón tay cầm lấy tấm hình đưa lên trước mặt hướng về phía
mặt trời, giống như là soi xem tờ một trăm nhân dân tệ có phải tiền giả
hay không.

Cô nói: “Tín hiệu không tốt lắm, cậu nói lại lần nữa xem là ai?”

“Trần Uyền… Ơ…”

Im bặt, Tư Đằng tắt điện thoại.

Tần Phóng không hiểu vì sao, dừng lại một chút rồi gọi lại: Tư Đằng sao vậy kìa. Hình Trần Uyển sao lại chọc giận cô ấy chứ?

Điện thoại di động vang lên chấn động, nó vẫn rung không ngừng trên
mặt bàn như muốn rơi xuống đất. Nhan Phúc Thụy muốn nghe nhưng không
dám, đành phải xin chỉ thị của Tư Đằng: “Tiểu thư Tư Đằng… Tần Phóng
điện thoại… Không nhận sao?”

Tư Đằng cười lên, cô xoay tấm hình về phía Nhan Phúc Thụy: “Đẹp không?”

Đẹp, cô gái này còn rất trẻ, chắc hẳn là hoa khôi trường đại học.
Nhưng đẹp thì cũng không thể xua đi nỗi nhớ Nhà Ngói của Nhan Phúc Thụy: “Tiểu thư Tư Đằng, không phải cô định đến khách sạn xem thử sao?”

“Không vội.” – Tư Đằng chỉ vào tấm hình kia – “Có biết không?”

“Bạn của Tần Phóng làm sao tôi biết chứ?”

Kỳ lạ, một câu trả lời vô cùng bình thường lại khiến Tư Đằng cười
khanh khách. Cười đến nỗi ngay cả nước mắt cũng chảy ra, cô cầm lấy điện thoại bấm nút trả lời, nói dịu dàng: “Bảo Thẩm tiểu thư nghe điện
thoại.”

Nhan Phúc Thụy nghe thấy cô nói: “Thẩm tiểu thư, thật xin lỗi, Tần
Phóng không thể mời cô ăn cơm. Bảo cậu ta trở về thu dọn hành lý giúp
tôi, ngày mai… tôi sẽ đi Kiềm Đông.”

Quả nhiên thế sự khó lường cứ biến động liên tục, buổi tối lúc gặp
mặt bàn bạc kế hoạch tiếp theo Liễu Kim Đình rất cảm khái: “Cái cô Tư
Đằng này quả thật tinh ranh, từ đầu cô ta đã có kết luận nhưng lại khiến chúng ta thấp thỏm cả ngày trời, không để cho người ta sống yên ổn mà.”

Anh ta còn nói: “Chủ ý của Thẩm tiểu thư thật không tệ, giả giả thật thật nhưng lại lừa được Tư Đằng đến đó.”

Đạo trưởng Mã Khưu Dương nói: “Đúng vậy, nếu nói yêu quái tinh ranh
thì đạo môn chúng ta có thể nói là bản lĩnh cao hơn một bậc.”

Nhớ đến ban ngày đạo trưởng Mã Khưu Dương còn châm chích mình, Thẩm Ngân Đăng cười khẩy một tiếng chẳng buồn ngó đến.

Ngày mai sẽ phải lên đường đi Kiềm Đông, thấy thời gian không còn sớm mọi người mạnh ai nấy về phòng nghỉ ngơi. Mới vừa mở cửa mọi người đột
nhiên đều sửng sốt, đứng trong hành lang lại là Tư Đằng.

Cô ta mặc sườn xám, áo khoác lông chồn vắt hờ bên tay trái, tóc dài
gần đến eo. Nhìn thấy mọi người đi ra ngoài, cô cười rạng rỡ vẻ mặt tự
nhiên: “Chào các vị đạo trưởng.”

Tần Phóng và Nhan Phúc Thụy đều đi bên cạnh. Nhan Phúc Thụy giải
thích với quan chủ Thương Hồng: “Tiểu thư Tư Đằng nghe nói Nhà Ngói xảy
ra chuyện nên nói muốn đến đây xem thử. Tôi liền đưa cô ấy đến…Phải rồi
tiểu thư Tư Đằng, ở đây nè, hình được quay ở đây, vị trí camera ở bên
kia…”

Tư Đằng nhìn một hồi, thấy tất cả mọi người còn đứng ở cửa phòng quan chủ Thương Hồng, giống như chợt tỉnh ngộ vội né sang một bên: “Là tôi
cản đường sao? Thật ngại quá, các vị đạo trưởng tự nhiên.”

Vốn dĩ cô cũng không có ý nói chuyện với bọn họ nếu cứ đứng ngây ra
đó cũng thật quá ngu ngốc, mọi người đưa mắt nhìn nhau chần chờ sau cùng cũng bước ngang qua cô. Tư Đằng thờ ơ nhìn mọi người trở về phòng mình, trước sau vẫn giữ im lặng. Duy chỉ có lúc Thẩm Ngân Đăng lấy thẻ mở cửa phòng ra cô mới nói một câu: “Hóa ra Thẩm tiểu thư ở đây à.”

Thẩm Ngân Đăng quay đầu lại nhìn cô: “Tất cả mọi người đều ở dãy hành lang này.”

Dừng một chút rồi cô ta thêm một câu: “Đất dính máu Xích Tán đưa đến ban sáng, tiểu thư Tư Đằng đã phân biệt được rồi sao?”

Tư Đằng mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt cô ta: “Phân biệt xong rồi, hơi mất… một phen sức lực.”

Xem cũng xem rồi nhưng Tư Đằng lại không nói gì cả. Nhan Phúc Thụy
đưa Tư Đằng và Tần Phóng ra khỏi khách sạn, dõi mắt trông mong nhìn hai
người lên xe. Trước khi xe rời đi, rốt cuộc không kiềm chế được bám lấy
cửa xe hỏi rất nghẹn ngào: “Tiểu thư Tư Đằng, cô có phát hiện được gì
không?”

Tư Đằng nói: “Tôi để Tần Phóng nói với ông.”

Tần Phóng thoáng sửng sốt tuy nhiên vẫn nghiêng đầu qua. Tư Đằng ghé
vào tai anh nói nhỏ thật lâu, cuối cùng cô nói: “Sự việc là như vậy,
muốn nói với Nhan Phúc Thụy thế nào thì tự cậu quyết định.”

Gương mặt Nhan Phúc Thụy đầy vẻ trông mong ngước nhìn Tần Phóng. Tần
Phóng do dự thật lâu, miễn cưỡng cười với Nhan Phúc Thụy: “Chỉ cần ông
tiếp tục ở bên cạnh bọn họ, thăm dò tin tức cho tiểu thư Tư Đằng. Tiểu
thư Tư Đằng nhất định sẽ nói cho ông biết tung tích của Nhà Ngói.”

Cả ngày hôm nay lòng Nhan Phúc Thụy chịu đầy đau khổ cho đến giờ phút này mới thật sự vui mừng quá đỗi. Ông đứng ở ngoài xe liên tục cúi
người chào Tư Đằng, sau đó mới khom lưng lau nước mắt trở vào khách sạn.

Sau khi Nhan Phúc Thụy đi thật lâu, Tần Phóng vẫn không lái xe đi Tư
Đằng nghiêng đầu nhìn anh, cô nói: “Tần Phóng à Tần Phóng, rốt cuộc vẫn
tốt bụng nhỉ.”

Tần Phóng bỗng khó chịu vô cùng, anh khẽ nói: “Không phải cô cũng vậy sao. Bằng không tại sao cô lại không tự mình nói với ông ta?”

Tư Đằng cười rộ lên sau đó lại thở dài nói một câu: “Tôi sợ ông ta khóc thôi.”

– Chỉ cần ông tiếp tục ở bên cạnh bọn họ, thăm dò tin tức cho tiểu
thư Tư Đằng. Tiểu thư Tư Đằng nhất định sẽ nói cho ông biết tung tích
của Nhà Ngói.

Lúc đó Tư Đằng không phải nói như thế. Cô nói: Cậu nói cho Nhan Phúc
Thụy biết, chỉ cần ông ta tiếp tục ở bên cạnh giới đạo môn, nghiêm túc
thăm dò tin tức cho tôi thì tôi sẽ giúp ông ta trả mối thù này cho Nhà
Ngói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui