Bán Yêu Tư Đằng

Tư Đằng nhặt điện thoại di động lên, yên lặng đưa cho Tần Phóng.

Tần Phóng cầm lấy điện thoại trong đầu rối như tơ vò, tiếng nói run run: “Tư Đằng, tôi muốn lập tức trở về một chuyến.”

Tư Đằng nói: “Vậy cậu đi đi.”

Tần Phóng không nghĩ nhiều gần như là quay người bỏ chạy, lúc bước
xuống cầu thang suýt trượt chân té. Tư Đằng thờ ơ nhìn anh chạy trên con đường đất của bản Miêu, cô đứng dựa vào lan can một lúc rồi trở về
phòng. Nơi này khá vắng vẻ, còn may là có tivi.

Qua chừng nửa giờ trên cầu thang vang lên tiếng bước chân gấp gáp,
Tần Phóng gần như là xông ào vào. Anh vịn khung cửa thở hổn hển, có lẽ
chạy quá gấp rút hai chân vừa mới dừng vẫn đang run lên. Tư Đằng vẫn
chỉnh kênh tivi: “Sao lại trở về?”

Sao lại trở về ư?

Thật là vô cùng giống với lần trước ở Nang Khiêm, biết rõ còn cố hỏi ngay cả vẻ mặt cũng giống y hệt.

“Tư Đằng, nếu cô không đi với tôi, tôi không cách nào đi được.”

Tư Đằng cười cười thuận tay tắt tivi, trong phòng trong thoáng chốc yên tĩnh lại.

“Còn nhớ tôi có mấy việc phải làm không?”

“Năm việc.”

“Trong năm việc, việc thứ tư là quan trọng nhất. Hiện đang ở bước
ngoặc, thành bại trong phút chốc. Ở Thanh Thành tôi có thể yên lặng xem
chuyện phát triển, ở đây thì phải đánh đòn phủ đầu. Vị hôn thê cậu gặp
phải chuyện không may, tôi cũng rất tiếc, nhưng tôi không thể rời đi vào lúc này.”

Lòng Tần Phóng bắt đầu lạnh lẽo, trên đường trở về anh đã đoán được
có thể Tư Đằng không đồng ý, nhưng vẫn cầu may hy vọng: Mấy ngày nay
quan hệ của hai người đã có phần hòa thuận, huống chi là chuyện sống
chết quan trọng Tư Đằng thế nào cũng sẽ thông cảm…

Anh nói không mấy mạch lạc: “Tư Đằng, tôi chỉ về gặp mặt cô ấy lần
cuối cùng, sẽ rất nhanh, có thể tối nay đi mai sẽ về, sẽ không làm chậm
trễ lâu đâu…”

“Nếu như trùng hợp vào lúc này xuất hiện cạm bẫy thì sao?”

Đúng vậy, nếu trùng hợp trong lúc này xuất hiện cạm bẫy thì sao. Trên đời này lắm chuyện thật kỳ quặc, lúc mở to hai mắt chờ lại chẳng có gì
chỉ một chút ngẫu nhiên sơ sẩy nhắm mắt thì liền có chuyện xảy ra ngay
trước mắt.

Sai một ly đi cả nghìn dặm. Tư Đằng làm việc lớn thận trọng từng
bước, ai cũng không thể cản trở bất kể là An Mạn hay là Tần Phóng anh.

Tần Phóng im lặng, anh ngơ ngác nhìn một bên mặt Tư Đằng nghĩ thầm:
Dù làm thế nào cầu xin cô ấy, thậm chí là quỳ xuống cũng vô ích sao?

Dưới lầu truyền đến tiếng bước chân ồn ào, là đám người quan chủ Thương Hồng chạy đến.

Quan chủ Thương Hồng giải thích nguyên nhân tung tích yêu quái chưa
chắc chắn, hao tốn thời gian, kiên nhẫn chờ đợi tất có câu trả lời vân
vân… Khiến người ta đầu óc lùng bùng. Tần Phóng lạc mất hồn vía đi xuống lầu, thẩn thờ ra cửa đi thẳng đến sườn núi ngoài bản.

Tin nhắn của Đơn Chí Cương bay đến tới tấp, đến cuối cùng gần như là
mắng anh: “Mấy ngày nay cuối cùng là cậu đang làm cái quái gì. Nhà không về, công ty cũng không lo. Hiện tại An Mạn sắp chết rồi, cô ấy nói
chuyện cũng không nổi, gắng gượng hơi tàn chờ cậu…”

Nói đến đoạn sau, anh ta hu hu nghẹn ngào: “Mỗi lần tôi nói với cô ấy Tần Phóng đang chạy đến, đang chạy đến thì cô ấy liền dốc hết sức gắng
gượng. Tần Phóng, cho dù cô ấy đã lừa cậu, cậu cũng tha thứ cho cô ấy
đi…”

Tần Phóng rơi nước mắt, anh cúi đầu một tay cắm thật sâu vào đất bùn.

“Chí Cương, tôi thật sự không thể quay về, tôi thật sự không thể quay về…”

“Chó chết, bảo cậu về là đòi mạng cậu hay sao? Tổ tiên thân thích nhà cậu còn chưa thấy mặt lần nào muốn cậu trở về dập đầu, cậu không nói
hai lời liền lái xe đi. Hiện tại An Mạn sắp chết, ngược lại cậu từ chối
không về. Cậu, cậu sẽ phải hối hận đó Tần Phóng, cậu sẽ hối hận cả đời.”

Đơn Chí Cương ném điện thoại đi, lập tức một tiếng bốp vang lên giống như là đã đập xuống đất.

Tần Phóng nắm chặt điện thoại di động không nói lời nào, khớp ngón
tay bắt đầu trắng bệt như là muốn bóp gãy điện thoại di động. Đơn Chí
Cương nói không sai, nếu như không trở về anh nhất định sẽ đau khổ hối
hận. Nhưng nếu một mình trở về thì vĩnh viễn cũng không đến gần An Mạn
được, chỉ sẽ im hơi lặng tiếng chết thê thảm trên đường…

Anh không có tư cách yêu cầu Tư Đằng cùng anh trở về, nhưng anh có
quyền quyết định cho bản thân mình. Cho dù chết trên đường đi gặp An Mạn cũng tốt hơn chui rúc ở đây ngay cả chân cũng không dám bước, ít ra…
anh được an lòng.

Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng nói quen thuộc: “Tần Phóng.”

Đây là… Thẩm Ngân Đăng sao?

Tần Phóng quay người lại, quả nhiên là cô ta. Tần Phóng thoáng sửng sốt miễn cưỡng cười: “Cô đã đến bao lâu rồi?”

“Được một lúc rồi, thấy anh tâm trạng kích động nên không quấy rầy anh. Tôi có thể giúp gì được không?”

Cô ta hỏi như vậy Tần Phóng hơi bất ngờ, im lặng một hồi lâu mới nói: “Không có gì. Cảm ơn cô, Thẩm tiểu thư. Tôi có chút việc gấp, về trước
nhé.”

Anh đi ngang qua Thẩm Ngân Đăng, mới vừa đi hai bước Thẩm Ngân Đăng
bỗng cất lời: “Mới vừa rồi tôi nghe anh nói anh không thể quay về.”

“Thật ra thì từ lâu tôi đã muốn hỏi anh, Tư Đằng là yêu, anh là
người. Một người tận tâm tận sức làm việc cho yêu quái, hoặc là có điều
mong đợi hoặc là bị uy hiếp cưỡng ép. Anh là loại nào?”

“Tôi cảm thấy anh không giống kẻ muốn mượn sức yêu quái làm giàu hoặc là ham muốn hưởng thụ vật chất. Có phải anh bị ép buộc không? Nếu phải, tại sao không xin đạo môn giúp đỡ chứ? Có thể chúng tôi có cách giúp
anh thì sao.”

Vào lúc chán nản và suy sụp có thể nghe thấy lời nói quan tâm ân cần
như vậy, không phải Tần Phóng không cảm động, nhưng chuyện quá phức tạp
anh cảm thấy không nên liên lụy đến Thẩm Ngân Đăng: “Thật không có gì
đâu, sau này có cơ hội tôi sẽ cảm ơn cô, bây giờ tôi thật sự phải đi…”

Lời còn chưa nói hết, Thẩm Ngân Đăng bất chợt bước đến một bước, gần
như chạm vào lồng ngực anh. Tần Phóng thoáng sửng sốt, tinh thần chợt
hoảng hốt. Anh bỗng ý thức được như vậy không tốt, đang muốn lùi lại hai bước thì bất chợt nhìn vào mắt Thẩm Ngân Đăng.

Từ trước đến nay anh cũng không phát hiện, Thẩm Ngân Đăng lại có một
đôi mắt mê hoặc như vậy. Sóng mắt dịu dàng tĩnh lặng nhưng lại như đang
chuyển động, còn như vòng xoáy nho nhỏ khiến người ta lâng lâng, bị hút
vào từng chút từng chút một.

Ý thức Tần Phóng dần dần bị khống chế, Thẩm Ngân Đăng đưa tay nhẹ
nhàng vuốt trán anh nói rất khẽ như là đang thong thả niệm chú: “Cô ta
không cho anh nói, vậy là anh không dám nói sao? Không sao cả anh có thể im lặng, chỉ cần làm theo tôi căn dặn, tôi chỉ muốn xem thử…”

Sự trống rỗng bắt đầu lan ra trong đầu, ngay sau đó tiếng lật sách chậm chạp vang lên…

Một tiếng bốp vang lên thật giòn, nghe như là tiếng tát tai bất ngờ lại cũng giống như tiếng thứ gì đó quất thật mạnh.

Tần Phóng thoáng chốc tỉnh táo lại tim đập vô cùng mãnh liệt, từ trán đến sau lưng đều ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngước mắt nhìn Thẩm Ngân Đăng.
Sắc mặt cô ta xanh mét đứng đối diện, bên gò má phải có ba vết cào đang
rỉ máu.

Đầu đau nhức bưng bưng, trong lúc nhất thời Tần Phóng không biết đã
xảy ra chuyện gì, chỉ rút khăn giấy đưa cho Thẩm Ngân Đăng theo phản xạ: “Thẩm tiểu thư, cô làm sao vậy? Cô không có sao chứ?”

Thẩm Ngân Đăng không cầm lấy chỉ lạnh lùng nhìn Tần Phòng chằm chằm,
bỗng cười phá lên gần như là nghiến răng nghiến lợi: “Làm sao à? Hỏi làm gì, anh không cần biết!”

Nói xong cô ta liền quay đầu bỏ đi. Tần Phóng nhìn bóng lưng cô ta
càng lúc càng xa, chợt nhớ lúc trước Tư Đăng dặn anh khi gặp Thẩm Ngân
Đăng nhất định phải mang theo tóc của cô.

Thẩm Ngân Đăng này rõ ràng là người tu đạo, tại sao còn tập luyện tà thuật giống như thôi miên vậy chứ?

Tần Phóng hoảng sợ rùng mình.

***

Tần Phóng gọi lại cho Đơn Chí Cương, biết anh ta tức giận nên nói
đùa: “Điện thoại di động của cậu bị rớt thật à, nghe tiếng bốp như vậy
tôi còn sợ rằng cậu sẽ không nghe điện thoại được nữa.”

Rồi anh lại nói: “Cậu đưa điện sát vào tai An Mạn, tôi nói với cô ấy vài lời.”

Anh nín thở nghe động tĩnh bên kia, thật lâu sau mới nghe thấy tiếng
hô hấp vô cùng yếu ớt, chỉ là tiếng hô hấp thôi đã khiến anh thoáng chốc đỏ mắt, anh nói: “An Mạn, anh đã biết hết mọi chuyện rồi. Chuyện đã qua thì cho qua đi, anh không trách em.”

Tiếng hít thở kia bỗng trở nên dồn dập hẳn, vừa run rẩy vừa như là
hào hển cố gắng muốn nói. Tần Phóng chợt nghẹn ngào: “An Mạn, anh nhất
định sẽ trở về gặp em. Nếu không thấy anh đến, chắc chắn là anh đã ở
dưới chờ em trước rồi.”

Nói điện thoại xong, trong lòng bỗng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Anh trở
về khách sạn, đám người quan chủ Thương Hồng đã rời đi. Trời dần dần tối đen, bầu trời bên ngoài bản Miêu lác đác có vài ngôi sao bắt đầu mọc
lên. Nơi này rất ít sao, mỗi một ngôi đều cô đơn tận trên cao. Tư Đằng
tựa vào lan can nhà sàn ngắm nhìn bầu trời, nghe thấy tiếng bước chân
cũng không quay đầu lại chỉ nói: “Về rồi à.”

Tần Phóng cảm thấy giờ khắc này anh bình thản đối mặt với Tư Đằng hơn bất cứ lúc nào: “Tư Đằng, tôi đến từ biệt cô.”

Tư Đằng quay đầu lại, hơi có phần kinh ngạc lại tựa như tất cả đều
trong dự liệu: “Vậy sao, vì An Mạn mà ngay cả mạng cũng không cần nữa
hả?”

Có lẽ là vì An Mạn, có lẽ là vì mình, có lẽ không phải vì ai cả, chẳng qua cảm thấy làm như vậy để lòng yên bình.

“Muốn đi thì đi đi. Dù sao cũng quen biết nhau một thời gian, sau này nếu tôi có đi ngang qua đúng lúc có thời gian rảnh sẽ thắp cho cậu một
nén nhang.”

Tần Phóng nói: “Cô bảo trọng.”

Anh móc ví ra, lấy phần lớn tiền mặt và thẻ đưa cho cô: “Tôi nghĩ tôi không dùng đến nữa, cô giữ đi mật mã là sáu số tám, dễ nhớ lắm.”

Tư Đằng nhìn thẻ lại nhìn anh: “Tôi vẫn không hiểu, tại sao anh biết rõ là chết mà vẫn muốn đi chứ?”

“Giấy chứng minh của An Mạn tôi để trên bàn. Lúc trước đều là tôi làm thủ tục cho cô, sau này bất kể là bắt xe hay là ở trọ cô đều phải dùng
đến, đừng vứt đi. Nhưng mà một khi An Mạn được xác nhận là đã tử vong
thì cô không thể dùng được nữa. Hay là cô tìm một trợ thủ khác đầu óc
thông mình, những chuyện nhỏ nhặt này giao cho anh ta làm, trả nhiều
tiền là được rồi.”

“Còn Thẩm Ngân Đăng, cô ta có chút quái lạ không giống mấy đạo trưởng khác. Tôi chỉ nói với cô ta vài câu bỗng có cảm giác bị khống chế… Cô
và cô ta có thù oán, mục đích của cô ta là nhắm vào cô, đối với cô ta
hãy cẩn thận một chút.”



Còn gì nữa? Hình như hết rồi, cô ấy tài ba như vậy, mình cũng không giúp được gì nhiều.

Tư Đằng im lặng thật lâu, cuối cũng bỗng cười khẩy: “Cậu biết không
có cách nào khuyên tôi đi với cậu được nên đổi cách khác hả? Tỏ ra quan
tâm, lo lắng thì tôi liền cảm động rơi nước mắt đi theo cậu gặp An Mạn
sao?”

Cô vứt tiền mặt và thẻ lại đi vào nhà, tiền giấy bị thổi bay vòng
vòng trong không trung, rơi đầy trên đất. Nền nhà sàn đều là ván gỗ ghép lại có khe hở rất lớn, vừa sơ suất là gót giày cắm vào trong khe, suýt
nữa ngã xuống.

Tần Phóng cúi người nhặt từng tờ tiền và thẻ lên, biết cô sẽ không
nhận anh giúp cô để trên bàn, lại lấy đồ dằn lên. Lúc ra cửa còn thoáng
do dự rồi nói: “Tư Đăng, giày cao gót đi lâu không thoải mái, nên mua
một đôi giày đế bằng, đổi lại đi.”

***

Năm 1936, Thượng Hải, Bách Nhạc Môn, quần áo sang trọng, ly tách cụng nhau, ông chủ cửa hàng tây người đầy mồ hôi đeo một cặp kính gọng đen
tròn tròn, không ngừng vẫy tay với cô: “Tiểu thư Tư Đằng, tiểu thư Tư
Đằng, để tôi giới thiệu cho cô biết cậu Thiệu Diễm Khoan, cậu chủ xưởng
dệt Hoa Mỹ.”

Ông ta lại nói: “Tiểu thư Tư Đằng đến từ Thanh Thành, trùng hợp năm
xưa cậu Thiệu cũng theo người nhà đến Thanh Thành nghỉ hè, coi như là
nửa đồng hương rồi.”

Cô cười nhạt coi như chào hỏi, quay người định đi, Thiệu Diễm Khoan
rất lịch sự hỏi cô: “Tiểu thư Tư Đằng, có thể hân hạnh nhảy một bài
không?”

Đèn xoay nhấp nháy, tiếng nhạc lã lướt, cô hỏi: “Hôm nay ngược lại anh không sợ tôi là yêu quái nữa à?”

Thiệu Diễm Khoan nói: “Tôi nhìn em trong sàn nhảy đã nửa giờ rồi. Tư
Đằng, giày cao gót đi lâu sẽ không thoải mái, hay là sau khi tan dạ vũ,
tôi và em đi mua đôi giày đế bằng, đổi lại đi nhé.”

Khi đó cô trả lời thế nào?

Cô nói: “Không phiền cậu Thiệu phí tâm, nếu giày cao gót không thoải
mái thì vẫn còn kém so với cảm giác gặp lại anh khiến cho người ta buồn
nôn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui