Bang Chủ Dụ Phi

"Vậy tỷ không thể làm
gì khác hơn là đi gọi Tuyết Nhi trở về, nói nàng không cần xếp hàng nữa. Về phần hạnh phúc của cuộc đời nàng... Hãy để Hoàng thượng định đoạt?
Nếu hoàng thượng không uống dược tửu kia, hoàng thượng khắc phải phái
người đi mua rượu; còn nếu hoàng thượng uống được rượu kia...Vậy chỉ có
hai kết quả, một là Tuyết Nhi trải qua cuộc sống sung sướng thỏa mãn
sảng khoái, kết quả còn lại chính là trải qua cuộc sống buồn bã chưa
thỏa mãn dục vọng..." Tỷ muội đào Giáp phân tích."Nhưng, bất luận cuộc
sống về sau của nàng có như thế nào, ít nhất bây giờ đầu của chúng ta
cũng sẽ không bị chặt xuống."

"Nói rất đúng. Vậy ta nhanh xuất
phát đi tìm Tuyết Nhi thì hơn." Mai đại nương quyết định."Nhà ta phiền
các muội giúp trông coi một chút, nếu ta không gặp Tuyết Nhi, đừng nói
Tuyết Nhi đi tìm ta, ta không tìm được nàng tự nhiên sẽ về nhà...." Nàng dặn dò, tránh lúc hai người gặp hụt nhau, tiếp tục tìm kiếm đối phương, tự đẩy mình vào tình cảnh bi thảm.

"Được!" Tỷ muội đào vỗ ngực bảo đảm."Chúng ta nhất định sẽ giúp tỷ xử lý tốt, tỷ cứ yên tâm đi nhanh đi."

Mai Phượng Tuyết quyết định lên đường, một chút sau Mai đại nương cũng đã đặt bước trên lối đi tới Đỗ Khang tửu trang.

"Ta phải xuất môn, nàng tốt nhất cứ đợi ta trong trang, biết không?" Ngày
hôm nay Đỗ Trọng Khang muốn dẫn người đi thu mua nguyên liệu chưng cất
rượu, vì tránh cho nàng phải xuất môn mệt nhọc, không thể làm gì khác
hơn là để cho nàng ở nhà.

Nhưng trong lòng hắn lại thoáng xuất hiện dự cảm chẳng lành, giống như hắn không ở nhà một ngày, nàng sẽ xảy ra chuyện gì đó.

"Ta đương nhiên sẽ đợi ngài trong trang! Tư chất của ta không tốt, còn phải theo ngài học tập nhiều." Mai Phượng Tuyết nở nụ cười chói lọi ngọt
ngào với hắn, nhưng kỳ thật có mấy phần chột dạ.

Thật ra thì nàng đã bị cây gậy kì lạ kia mang tới sự vui thích đến mức khó quên, nhưng
nàng không thể biểu hiện ra, nếu không nàng sẽ không thể tiếp tục tại ở
lại trong trang.

"Tư chất của nàng không tốt?" Đỗ Trọng Khang
không dễ dàng bỏ qua."Ai nói tư chất của nàng không tốt? Không được tự
hạ thấp mình như vậy." Nàng là nữ tử duy nhất hắn lưu luyến!

"Ta nói thật mà." Chẳng lẽ hắn đã nhìn ra tâm tư của nàng rồi sao? Vậy cũng không được.

"Tốt lắm, ta phải dẫn người đi ra ngoài, nàng tốt nhất chờ ta trở lại, biết không?" Đỗ Trọng Khang không yên tâm dặn dò.

"Biết, biết." Mai Phượng Tuyết thành khẩn nhìn về phía hắn, dùng sức gật đầu."Ta nhất định sẽ ngoan ngoãn chờ ngài trở về ."

"Hẹn gặp lại." Đỗ Trọng Khang cúi người lưu lại dấu hôn trên làn da phấn nộn của nàng, lưu luyến không buông rồi mới rời đi.

Mai Phượng Tuyết nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn, đột nhiên trong lòng
có một loại cảm giác kỳ lạ nổi lên. Nàng đột nhiên cảm thấy mình rất
giống tiểu thê tử, mà hắn, chính là tướng công được nàng tiễn ra
cửa......

Tại sao không dưng lại có kiểu suy nghĩ kì dị này? Nàng lắc lắc đầu, muốn dập tắt nguồn suy nghĩ. Hiện tại nàng nên phiền não
một chuyện khác mới đúng!

"Phiền chết rồi, phiền chết rồi, phiền
chết rồi..." Mai Phượng Tuyết bị ảo não trong lòng quấy nhiễu, cánh môi
anh đào không ngừng nói lảm nhảm.

"Tiểu thư, người làm sao vậy?" Tiểu Thiện nhìn Mai Phượng Tuyết không ngừng đi tới đi lui, thất thần như đang suy nghĩ.

"Lòng ta rất phiền muộn, ngươi nhìn không thấy sao?" Mai Phượng Tuyết buồn
khổ nhìn Tiểu Thiện một cái, lại như trước phiền lòng vô cùng.

"Cho nên ta mới hỏi tiểu thư phiền lòng vì cái gì?" Tiểu thư quả nhiên rất phiền.

"Nha." Mai Phượng Tuyết giờ mới hiểu được điều Tiểu Thiện đang hỏi."Giờ ta mới phát hiện ra, dược tửu của Đỗ trang chủ thật rất hữu dụng. Từ khi ta
theo hắn học tập đến giờ, ta mới chỉ thấy hắn uống có một lần, nhưng đến tận bây giờ vẫn duy trì phong độ tuyệt không thuyên giảm!"

"Vậy
rất tốt." Tiểu Thiện thật ra nghe không hiểu lắm, nàng chỉ cần biết Đỗ
trang chủ thật không hề khi dễ tiểu thư nhà nàng là đủ rồi.

"Nào
có tốt? Một điểm cũng không tốt." Mai Phượng Tuyết cau mày thật chặt."Ta tới đây là để xem dược tửu kia có hữu hiệu không, nếu nó hữu hiệu mạnh
như vậy, ta phải ra bên ngoài xếp hàng để mua....Vấn đề là, bên
ngoài hàng đã dài như vậy, ta đứng cả nửa năm may ra lấy được một
chai....A, chúng ta lưu lại nơi này cũng được một thời gian rồi, hiện
tại hàng người chắc đã đông hơn, nói không chừng lần này phải một năm
mới mua được một chai dược tửu, vậy làm sao kịp dâng cho hoàng thượng
uống? Coi như tới vừa kịp, một chai đối với hoàng thượng có thể nói là
quá ít không?"

"A?" Nghe Mai Phượng Tuyết nói lớn nói nhỏ một
hồi, Tiểu Thiện hoàn toàn rơi vào trạng thái đờ đẫn."Tiểu thư vậy chúng
ta phải làm sao?"

"Ta nghĩ chưa ra....Ngươi nhớ không được nói
cho Đỗ trang chủ biết ta thật ra đã biết công dụng của dược tửu kia tốt
thế nào, biết không?" Nàng không có cách nào là phải xếp hàng mua rượu,
đó chẳng phải là mệnh khổ sao?

"Vâng." Tiểu Thiện dùng sức gật
đầu."Tiểu thư, người bây giờ cùng trang chủ thân quen như vậy, tại sao
không trực tiếp xin trang chủ đưa cho người rượu thuốc? Như vậy người đỡ phải xếp hàng." Theo ý nàng, làm vậy tất cả tựa hồ cách giải quyết tốt.

"Không được!" Mai Phượng Tuyết thẹn thùng mãnh liệt lắc đầu."Hắn vì giúp dạy
ta mà đã rất bận rộn rồi, ta không thể tiếp tục phiền toái hắn, ta nên
tự mình cố gắng, dựa vào sức mình... Đúng rồi, dựa vào chính mình!" Nàng đột nhiên linh quang hiện lên, hưng phấn kêu.

"Làm sao vậy?" Tiểu Thiện không hiểu Mai Phượng Tuyết hưng phấn cái gì."Tiểu thư, người nghĩ ra cách gì rồi sao?"

"Đúng vậy đúng vậy." Mai Phượng Tuyết cao hứng bừng bừng gật đầu."Ta sẽ tự
mình đi nghiên cứu cách bọn họ chưng cất rượu, trực tiếp học phương thức chế tạo dược tửu, như vậy ta không cần xếp hàng, lại có thể làm rượu
cho hoàng thượng uống cả đời, đó không phải là một lần vất vả suốt đời
nhàn nhã sao?"

"A? Tuy là cách hay nhưng rất khó làm." Tiểu Thiện mặt lộ vẻ khó khăn nói. Mấy ngày này, Đỗ bá bá vẫn luôn nói bên tai
nàng các kỹ thuật chưng cất rượu, nàng đều nghe chăm chú nhưng không
hiểu, chỉ có thể tiếp tục bồi rượu. Điều duy nhất nàng hiểu chính là
chưng cất rượu quả thật không dễ dàng.

"Không sao, ta đi nghiên
cứu một chút. Vì không muốn phiền Đỗ trang chủ, ta quyết định không nói
cho hắn, tránh cho hắn lại tốt bụng tới dạy ta chưng cất rượu." Mai
Phượng Tuyết rất có lòng nghĩ vì người khác

"Nhưng ...Không phải
ai cũng biết chưng cất rượu, không phải sao?" Tiểu Thiện tiếp tục lộ vẻ
khó khăn nói."Bên trong trang trừ sư phó nhưỡng rượu (*) được ra vào tự
do, người khác muốn vào hầm chưng cất đều phải được sự cho phép của
trang chủ?"

(*) ủ rượu

"Hình như là vậy." Mai Phượng Tuyết nghiêng đầu nghĩ ngợi."Nhưng nếu ta chờ Đỗ trang chủ cho phép, vậy thì
lại làm phiền hắn! Ta sẽ lén tiến vào hầm chưng cất rượu, sẽ không làm
kinh động tới bọn họ."

"Như vậy được sao?" Tiểu Thiện cảm thấy cách này hình như không thỏa đáng."Tiểu thư, ta đi cùng người có được hay không?"

"Đã nói không làm kinh động bọn họ, đương nhiên là càng ít người đi càng
tốt. Ngươi ở lại chỗ này dưỡng thân đi, mình ta đi nghiên cứu là được
rồi." Mai Phượng Tuyết quyết định.

"Nhưng mà...." Tiểu Thiện không biết làm gì, cảm thấy có điều không ổn.

"Không nhưng nhị gì hết." Mai Phượng Tuyết mỉm cười với Tiểu Thiện."Chuyện này cứ quyết định vậy đi. Khó có dịp Đỗ trang chủ cùng Đỗ bá bá dẫn người
ra ngoài thu thập nguyên liệu, ta muốn đi nghe ngóng một chút….Ah, bên
ngoài sao có nhiều thanh âm thế này? Xảy ra chuyện gì?"

Nàng nói
tới đây, bên tai đột nhiên truyền tới thanh âm huyên náo lạ thường,
không tự chủ được nhíu mày thật chặt."Tiểu Thiện, ngươi ra ngoài nhìn
một chút xem có chuyện gì?"

"Vâng." Tiểu Thiện lập tức chạy ào ra ngoài dò xét.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui