Bang Chủ Dụ Phi

"Thế sao ngày đó chính tai ta nghe thấy nàng nói ngươi cầm cây gậy đâm nàng!" Đỗ phụ vẫn nghi ngờ lời nói của con trai.

"Cha, gậy mà nàng nói thật không phải gậy như cha nghĩ." Đỗ Trọng Khang nói cười mập mờ.

"Cái gì gậy mà lại không phải gậy? Cây gậy chính là cây gậy, ngươi vô luận
là dùng Thiết Bổng hoặc là gậy gỗ thì nó chỉ là một! Nàng nhất định là
bị ngươi đâm rất thảm, ngươi còn nói nàng không bị gì ?!" Đỗ phụ bực
mình nhìn chằm chằm nhi tử.

"Cha..." Đỗ Trọng Khang dở khóc dở cười."Có phải người thấy hiu quạnh cô đơn không?"

"Ngươi đừng hòng lảng sang chuyện khác! Mới vừa rồi đang nói tới cây
gậy...Không, là nói đến Mai cô nương đã bị ngươi làm gì rồi!" Đỗ Phụ tức giận la hét. Bởi vì quá mức phẫn nộ, lời nói không được mạch lạc.

"Cha, người nhất thiết có cần nói chuyện luyến ái không? Để con đưa một cô
nương tới chỗ cha?" Đỗ Trọng Khang trả lời chẳng ăn nhập với câu hỏi của Đỗ phụ.

"Không cần…" Ah, sao hắn lại trả lời câu hỏi này chứ?
"Này, Mai cô nương hiện tại như thế nào, ngươi mau nói cho cha nghe một
chút đi!"

"Không cần? cha cứ ở vậy vẫn rất tốt...Cha thấy Tiểu
Thiện thế nào? Hai người hôm đó làm bạn cả đêm, hẳn là rất ăn ý." Đỗ
Trọng Khang tiếp tục chủ đề hoàn toàn không liên quan điều Đỗ phụ quan
tâm.

"Tiểu Thiện? Không tệ, là một cô gái ngoan." Đỗ phụ trả lời

rồi lại vội vàng tiếp: "Ta cùng nàng ta luyến ái làm cái gì?! Tuổi nàng
ta nhỏ vậy có thể làm nữ nhi thậm chí cháu gái ta.." Nói tới đây chợt
phát hiện có điều không thích hợp."Này, ta không hỏi ngươi chuyện này!
Ngươi nhanh nói cho ta biết Mai cô nương thế nào!"

Đỗ Trọng Khang trầm ngâm nói: "Tiểu Thiện không tệ sao? Vậy con cùng Mai cô nương nên
tạo thêm cơ hội, để cho hai người ở chung."

"Ngươi nói thế là ý
gì? Chẳng lẽ ta lại làm mẫu thân ngươi ở dưới cửu tuyền thất vọng sao?"
Đỗ phụ lẫm liệt nói, lúc này như đã quên Mai Phượng Tuyết.

‘‘Cũng đúng... Nếu là cha thật sự ở chung một chỗ với Tiểu Thiện, mẫu thân có
thể sẽ hộc máu —— cô ấy là một đại mỹ nhân ở bên cạnh cha nhiều ngày như vậy, nhưng cha hoàn toàn không động lòng với nàng ta." Hắn bội phục.

"Ta sao không động tâm? Ta coi nàng như muội muội!" Đỗ phụ hùng hồn nói.

Đỗ Trọng Khang nghe suýt nữa cười ngất. Hắn chấn tĩnh sắc mặt mới lên
tiếng: "Mấu chốt chính là điểm này. Cuộc sống của cha đều chôn vùi trong rượu, không có tình cảm...Cha, người yên tâm, con cùng Mai cô nương
thật nên tạo thêm nhiều cơ hội để người ở chung với Tiểu Thiện..."

"Người nói cái gì?" Đỗ phụ thấy hắn thực sẽ bị thằng con trai xấu xa này làm cho tức chết.

"Con nói, nếu là người cùng Tiểu Thiện làm ra chuyện gì, có lẽ người sẽ hiểu bổng tử kia hữu hiệu cỡ nào..." Đỗ Trọng Khang lưu lại lời nói này rồi
lách người ra ngoài, để lại Đỗ phụ trên giường phẫn nộ cực điểm.

"Coi như ta thực cùng Tiểu Thiện chung đụng, ta cũng không dùng bổng tử đâm

nàng..." Chậm, hắn đang nói gì? "Ta sẽ không đi chung với Tiểu Thiện..."

"Tiểu thư, người có sao không?" Tiểu Thiện vội vàng vọt tới trước mặt Mai Phượng Tuyết, nhìn nàng khắp lượt.

"Ta không sao cả." Mai Phượng Tuyết lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, ngau sau đó
nhíu hàng lông mày thanh tú "Nhưng thanh âm của ngươi hôm nay có gì đó
là lạ? mấy ngày nay ngươi làm chuyện gì?"

"Ta..." Tiểu thiện dừng một chút, "Ta cảm mạo nóng sốt, mấy ngày nay không thể dời giường ...Thật xin lỗi."

Nhắc lại nhớ tới đêm đó la to nói lớn cộng thêm xuy phong suốt đêm mà ra.
Nàng cùng Đỗ bá bá hai người rống đến không còn hơi sức sau còn bị bắt
đi, nàng hôn mê bất tỉnh nhân sự, vừa mới tỉnh lại.

"A, ta cũng
có chuyện, cho nên không biết ngươi cảm mạo nóng sốt...Thật là xin lỗi." Mai Phượng Tuyết khom người thật sâu trước Tiểu Thiện.

"Không
cần xin lỗi ta đâu..., Tiểu Thiện nhận không nổi." Tiểu Thiện hoảng hốt
khẩn trương đỡ Mai Phượng Tuyết dậy."Chỉ là tiểu thư, người thật không
có vấn đề gì sao? Người đừng gạt ta đó!" Nàng cảm thấy tiểu thư nhất
định là đang gượng cười.

"Ta thật sự vẫn ổn." Mai Phượng Tuyết hướng Tiểu Thiện nở nụ cười rạng rỡ."Ngươi xem ta bây giờ không phải là thật tốt sao?"

"Nhưng đêm đó ta rõ ràng nghe được tiếng thét chói tai của người, người còn

nói Đỗ trang chủ dùng cây gậy đâm ngươi...Tiểu thư, ngươi không bị
thương chứ? Đỗ trang chủ dùng cây gậy đâm ngươi nơi nào? Nhất định rất
đau có đúng hay không?" Tiểu Thiện khẩn trương nói không ngừng.

"Bị thương?" Ách, vết thương thì sẽ chảy máu, nhưng nàng hình như lại rất
hưởng thụ. Thương thế của nàng nhìn cũng không giống vết thương, nàng có thể tự coi mình là bị thương không ?

"Người nhất định là bị
thương, đúng không?" Tiểu Thiện gấp gáp kéo tay nàng."Tiểu thư, mau nói
cho Tiểu Thiện biết người bị thương nơi nào, Tiểu Thiện giúp người thoa
thuốc."

"Ta không có bị thương!" khuôn mặt Mai Phượng Tuyết bỗng nhuộm sắc hồng.

"Người rõ ràng kêu Đỗ trang chủ dùng cây gậy đâm ngươi, sao còn nói là người không bị thương?" Tiểu Thiện nghĩ mãi không thông.

"Bởi vì hắn dùng cây gậy mà không phải gậy thật!" Mai Phượng Tuyết khuôn mặt tuyết trắng càng thêm chín dừ.

"Hắn dùng cây gậy không phải gậy thật? Vậy là gậy giả hay sao?" Tiểu Thiện như sáng tỏ điều gì trừng mắt thật lớn.

"Ách..." Mai Phượng Tuyết phát hiện cái vấn đề này so việc nàng có bị thương
không càng khó trả lời rành mạch."Dù thế nào đi nữa, hắn chẳng những
không khi dễ ta, còn đối xử rất tốt với ta là được rồi."

"Tiểu thư, người nhất định là gạt ta, người cố làm như vẫn thoải mái, muốn ta yên tâm phải không?" Tiểu Thiện suy đoán nói.

"Ta không có." Mai Phượng Tuyết dùng sức lắc đầu, mỉm cười với Tiểu Thiện.

"Vậy ngày đó người kêu gào như chết đi sống lại là vì cớ gì?" Chẳng lẽ nàng
nghe lầm? Không thể nào! cả Đỗ bá bá cùng các võ sĩ cũng nghe lầm?


"Ách..." Cái vấn đề gậy thật gậy giả này thật làm người ta khó mở miệng."Ai hừm, cái đó không quan trọng đâu..., dù sao ta không sao là được."

"Chuyện như vậy sao nói không quan trọng? Đây rõ ràng là vô cùng quan trọng!"
Từ trước tới nay, nàng luôn đi theo tiểu thư, chưa bao giờ nghe thấy
tiểu thư kêu gào thê thảm như vậy."Thực sự không quan trọng, thật mà."
Mai Phượng Tuyết ra sức lắc đầu quầy quậy."Ta đã nói với ngươi, Đỗ trang chủ thật sự rất tốt, hắn chẳng những nói cho ta biết công hiệu của dược tửu, còn nói cho ta biết vì sao nam nhân có thể cử bổng nữa."

"À?" Tiểu Thiện cũng như nàng chẳng có chút kinh nghiệm, nghe vậy sửng sốt.

"Không chỉ như thế, hắn còn tự hạ thân làm mẫu cho ta xem...Hắn cũng thật là
lợi hại, chỉ uống mấy ly rượu thuốc, mà có thể kéo dài dược hiệu hơn một ngày, lợi hại tới mức ta thật sự không biết nên làm sao." Mai Phượng
Tuyết tròng mắt sùng bái, sáng lên như vì tinh tú.

"À?" Tiểu Thiện vẫn như cũ ngây ngốc tại chỗ.

"Dù thế nào đi nữa hắn thật sự là người tốt. Ngươi không cần để tâm, biết
không?" Mai Phượng Tuyết dịu dàng mỉm cười với Tiểu Thiện.

Tiểu
Thiện ngây ngốc gật đầu."Vâng...’’ Xong mới nghĩ đến có cái gì không
đúng, "Nhưng Đỗ trang chủ lão nhân cũng nói Đỗ trang chủ có thể sẽ làm
hại người!"

"Đó là hắn chưa hiểu rõ con trai của mình." Mai
Phượng Tuyết bên môi câu lên nụ cười, giống như nàng đã biến đổi trở
thành người hiểu rõ Đỗ Trọng Khang nhất trên đời này."Tiểu Thiện, ngươi
cũng không cần lo lắng, sau này ta còn muốn ở chung một chỗ với Đỗ trang chủ nhiều hơn."

"À?" Ngày ngày cùng Đỗ trang chủ ở chung một
chỗ? Tiểu thư nói vậy nàng làm sao không lo lắng! Nàng nhất định phải
thường xuyên cùng Đỗ bá bá đi xem xem tiểu thư có phải chịu uất ức không mới được !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận