Bằng Cuốn Kiếm Phổ Hàng Giả Người Cầm Kiếm Trảm Hết Tiên Nhân Sao


“Còn con là con trai của mẹ, từ lúc sinh ra đã được tắm rửa bằng nước suối linh Đông Hải, bữa ăn hàng ngày của con được bổ sung bột xương dị thú từ Đại Hoang.

Tất cả những thứ này đều là vì địa vị của mẹ trong gia tộc mà có được.

Các anh chị em khác của con dù có ghen tị cũng không làm gì được, lý do duy nhất là do mẹ của con xuất thân từ Lâm gia tộc lừng lẫy ở Giang Nam.”

“Tương tự như vậy, mẹ của Tiêu Liên Tuyết họ Đường, xuất thân từ Đường gia tộc nghìn năm lịch sử khiến người ta phải khiếp sợ.

Từ nhỏ, bà ta đã được cung cấp tài nguyên không hề thiếu thứ gì, lại còn có cao thủ độc dược trong Đường gia tộc chuyên chế thuốc từ độc trùng, độc thảo chuyên dùng để bồi bổ cơ thể.”

“Những thứ này là thứ các con đã được sinh ra đã có sẵn, vốn dĩ không có sự công bằng tuyệt đối.

Vì thế, trong thế hệ này của Tiêu gia tộc, đối thủ của con chỉ có một người, đó chính là Tiêu Liên Tuyết!”


Tiêu Thanh Phong không phục nói: “Thiên phú của Cửu ca rõ ràng vượt trội hơn, chỉ là Cửu ca không muốn học…”

“Sai rồi, không phải không muốn học, mà là không thể học.” Quý phụ thản nhiên đáp, trong ánh mắt mang theo một chút an ủi, “Tiêu Vô Phong còn hiểu rõ tình cảnh của chính mình hơn cả con.”

Tút tút tút !

Ngón tay khẽ gõ vào đĩa ngọc, những viên nước nhu nhã trong đĩa nhảy qua nhảy lại, bà khẽ nói:

“Học võ công của Tiêu gia, Tiêu Vô Phong sẽ vĩnh viễn bị Tiêu gia khống chế, vì vậy Tiêu Vô Phong tuyệt đối không học, dù cho Thư Các có mở cửa cho Tiêu Vô Phong thì Tiêu Vô Phong cũng sẽ không thèm nhìn dù chỉ là một lần.”

“Biến cố mười năm trước ở Ứng Thiên Môn ảnh hưởng quá mức kinh người, cho đến nay, sự tồn tại của Tiêu Vô Phong vẫn là một chướng ngại đối với toàn bộ Tiêu phủ.”


“Suốt bao năm qua, Tiêu Vô Phong đã phải chịu đựng ánh mắt khinh miệt, bất công và sự đối xử tồi tệ trong phủ gấp nhiều lần những gì con thấy được, con nghe được, và cả con biết.”

“iêu Vô Phong ư, từ lâu đã không còn chút cảm giác nào gọi là thuộc về Tiêu phủ nữa.”

Sau một hồi ngừng lại, quý phu nhân tiếp tục nói: “Nếu Tiêu Vô Phong đủ trưởng thành, đáng lẽ phải nghĩ cách bảo vệ mạng sống của mình, lựa chọn sáng suốt nhất chính là từ bỏ Lễ săn thú, chấp nhận bị đẩy ra khỏi gia tộc, rời bỏ Bạch Ngọc Kinh.

Tiếc rằng, Tiêu Vô Phong rốt cuộc vẫn là một thiếu niên vẫn còn chưa chín chắn, chưa nhìn thấu được tình cảnh của mình,và đương nhiên không muốn rời đi trong thất bại, vẫn muốn chiến đấu.”

“Chiến đấu! Tất nhiên phải chiến đấu ! Không chiến đấu thì đâu còn là Cửu ca!” Tiêu Thanh Phong nắm chặt nắm tay, trên mặt đầy lo lắng.

Quý phu nhân lắc đầu nói: “Cuối cùng chỉ là sự ngây thơ của thiếu niên, không thể nào đi tới thành công.”

“Không thể như vậy,” Tiêu Thanh Phong khịt mũi lắc đầu, “Thế giới của ngày nay là thế giới của thiếu niên, của những người trẻ tuổi!”

Cậu hắng giọng, ngước nhìn vầng trăng sáng trên trời, giọng điệu đều đặn bắt chước lời Cửu ca đã nói: “Tất cả những gì đã qua đều thuộc về quá khứ, những nhân vật kiệt xuất ngày xưa trong quá khứ, tất cả họ đều phải nhìn vào hôm nay và những người trẻ tuổi.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận