Băng Cửu Đồng Nhân [sau Khi Trọng Sinh Ta Vẫn Yêu Người]

Mặc kệ ở dưới đang ồn ào như thế nào, trên võ đài cũng im lặng đến quỷ dị

Dưới rất nhiều con mắt chăm chú, quả nhiên Thẩm Thanh Thu theo lời nói không có rút bội kiếm ra, chỉ nghịch chiết phiến trong tay, mỉm cười với Độc Bì trưởng lão.

Độc Bì trưởng lão chỉ có một tay, nhưng khi nhấc quỷ đầu đao lên lại không bị ảnh hưởng chút nào. Thế mà một đao hùng hổ xé gió của lão cư nhiên không chém trúng mục tiêu. Lão vừa quay đầu lại, Thẩm Thanh Thu đã đứng ở một vị trí khác, đang phe phẩy chiết phiến, còn đang cười với lão nữa.


Tu Nhã Kiếm đã ra khỏi vỏ. Thẩm Thanh Thu cũng không trực tiếp lấy tay đụng vào thân kiếm, chỉ là tay trái âm thầm nắm bắt kiếm quyết, thao túng Tu Nhã Kiếm tung bay lên múa. Độc Bì trưởng lão bị kiếm quang sáng như tuyết làm chói đến đau mắt, vội nhấc đao lên!! Đao kiếm đánh nhau, nhất thời đing đang không ngừng bên tai, tia lửa bắn ra ảo như múa.

Mọi người nhìn không chớp mắt. Thật sự là trận tỉ thí này có thể nói đã đẹp lại còn "đẹp". Cái đẹp trước là chỉ thực lực song phương đều khả quan, đánh rất phấn khích. Cái đẹp sau, còn lại là chỉ hiệu quả thị giác, hoa lệ đến cực điểm. Nhất là Thẩm Thanh Thu, tay nghề thành thạo, thư hương thanh khí giữa lúc đao quang kiếm ảnh vùn vụt, vẫn có thể ung dung khí độ khẽ lay động quạt giấy, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể bảy bước ngâm một bài thơ, điệu bộ này, dùng một từ kinh diễm làm sao đủ!


Ngược lại, Lạc Băng Hà cùng Nguyệt Dạ Vô Ưu lại chẳng có gì là ngạc nhiên cả. Về phía Lạc Băng Hà thì do biết trước thực lực của Thẩm Thanh Thu. Tu vi kiếp trước của hắn cũng đủ để giết chết Độc Bì trưởng lão rồi. Còn về phía Nguyệt Dạ Vô Ưu thì nàng lại có một nguyên nhân khác mà chỉ con tg mới biết.

Trong tiếng hoan hô của đệ tử bổn môn, trận đầu tỉ thí, Thẩm Thanh Thu toàn thắng.


Giờ khắc này, Thẩm Thanh Thu có chút hiểu được tâm trạng không ra vẻ ngầu thì sẽ chết của bản thân kiếp trước.

Bởi vì thật là quá sung sướng!

Ánh mắt sùng kính của chúng đệ tử nối thành một biển sao lấp lánh, Thẩm Thanh Thu cảm thấy mình siêu chăm chỉ có không nèo!


Sa Chúc Tuệ khẽ biến sắc, ả liền điều chỉnh tâm trạng,, vênh mặt lên ,nói:

-Nếu ba trận đều do một người lên, vậy sẽ không có ý nghĩa luận bàn. Người tỉ thí thứ hai tộc của ta phái ra, chính là sư tỷ của ta.


Thẩm Thanh Thu cất cao giọng nói: "Lời của nàng các người cũng nghe được. Có ai đồng ý đảm đương trọng trách này?"


Mặc dù hắn hỏi toàn bộ đệ tử bổn môn, ánh mắt lại rơi vào một khu vực nào đó. Có một nữ tử từ phía đó tiến lại, nói;

-Trận này, tiểu bối xin phép.

Liễu Minh Yên vừa bước lên võ đài liền chết chân tại chỗ. Bóng hồng y đối diện cũng kinh ngạc không kém, khẽ mấp máy môi:

-Minh Yên...

- Linh Nhi? Nàng tại sao lại ở đây? Ma tộc.... Không lẽ nàng chính là người của Ma tộc?

Sau đó,cả hai cùng quay đầu lại, nói:


- Trận này ta không đấu.

Phía dưới lại một mảng ồ lên. Sa Chúc Tuệ tức giận, bay lên võ đài rồi nói :

-Nếu sư tỷ của ta không đấu thì chính bản thân ta sẽ là người ra đấu. Không biết phía trưởng bối, ai sẽ là người lên đây?

- Để ta lên cho.

Nguyệt Dạ Vô Ưu giơ tay

Thẩm Thanh Thu cùng mọi người xung quanh khẽ biến sắc. Nàng vốn chỉ là một nữ tử bình thường, làm sao có thể đấu lại một thánh nữ ma tộc đây?

Trái lại, Sa Chúc Tuệ lại có chút vui mừng. Một phế vật như vậy ả giết cũng sẽ không ai nói gì, hơn nữa sẽ chiến thắng dễ dàng nữa. Nếu Nguyệt Dạ Vô Ưu chết thì cũng không ai nói gì được ả vì sẽ cho rằng nàng không biết tự lượng sức, tự tìm chết. Ả liền nói:

- Vậy ngươi liền bắt đầu đi.

Không khí phía dưới càng trở nên kích động hơn vì sự vô sỉ của ả.


Nguyệt Dạ Vô Ưu tiến lên võ đài, cúi đầu trầm mặc. Một lúc sau,ngẩng đầu dậy, đồng tử nàng chuyển từ màu nâu sang màu tím sẫm như màu ngọc . Tóc nàng chuyển màu trắng, bay nhẹ theo gió.

Rất nhiều người nhìn thấy một màn này phải trầm trồ. Ngay cả ma tôn Lạc Băng Hà cũng phải kinh ngạc không thôi. Nguyệt Dạ Vô Ưu không còn vẻ vui cười lúc nãy mà thay vào đó là một khuôn mặt rất lạnh. Nàng khẽ cất tiếng:

-Ném kiếm lên đây cho ta...

"Liễu sư thúc!"

"Liễu sư thúc xuất quan!"

Có tiếng của động nhưng ai cũng không quan tâm, chỉ mảy may đến Nguyệt Dạ Vô Ưu không quen không biết kia. Liễu Thanh Ca bị bơ cũng không nói gì. Chỉ là nghe sau khi nàng nói, không biết ma xui quỷ khiến gì, hắn cũng liền ném luôn Thừa Loan lên võ đài. Vậy mà Nguyệt dạ đón lấy mà không cần quay đầu nhìn.

Sa Chúc Tuệ hô to:

Bắt đầu!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận