Băng Cửu Đồng Nhân [sau Khi Trọng Sinh Ta Vẫn Yêu Người]

Một lúc sau, Thẩm Thanh Thu còn chưa có cảm giác ngủ đã tỉnh, là bị mùi thơm của cơm cá đánh thức. Ngoài trúc xá Lạc Băng Hà đã sớm chuẩn bị xong đồ ăn, mùi hương bay như thế e rằng vô số các đệ tử Thanh Tĩnh Phong quen ăn cơm canh nhạt nhẽo đều trốn ở một bên rình.

Đám người Minh Phàm tức giận đến hận không thể vừa rình vừa cắn góc áo, nhất là nhìn thấy Thẩm Thanh Thu ngồi xuống bên cạnh bàn, hiền từ biểu dương tay nghề và tâm ý của Lạc Băng Hà, hai người cười với nhau hoà thuận vui vẻ. Tiếng lòng ai oán của mấy môn sinh nào đó đang thi nhau trỗi dậy.

Thật không biết xấu hổ! Cư nhiên lại dùng kỹ xảo bẩn thỉu bàng môn tà đạo để lấy lòng sư tôn!

Thẩm Thanh Thu có chút kinh ngạc, cư nhiên hắn mà cũng được ăn đồ của ma tôn làm? Không biết nên thấy vui hay đau thận đây...

Chắc bây giờ y cũng đã bắt đầu tập luyện với Mộng Ma rồi đi. Hỏi hắn vì sao biết à? Kiếp trước lúc ở thủy lao lúc nào cũng vừa tra tấn vừa rất chi là nhàn nhã mà "tán ngẫu" với hắn a.

.

.

.

Lạc Băng Hà được Mộng Ma chỉ đạo mỗi ngày trong mộng cảnh, tiến bộ thần tốc. Sớm đã có thể một mình đảm đương một phía, Thẩm Thanh Thu vui mừng phái một ít sự vụ vụn vặt bên trong Thương Khung Sơn phái cho y đi xử lý. Lớn thêm một chút, nhiệm vụ xuống núi trừ ma, giúp người làm niềm vui, cũng đều ném cho y. Miễn cho y mỗi ngày ở bên cạnh mình lượn qua lượn lại. Tuy rằng được hầu hạ rất thoải mái, nhưng không biết là đứa nhỏ này bám người hay là sao, dính hắn dính có chút hơi quá... Thẩm Thanh Thu thường xuyên cũng sẽ phản tỉnh một chút, có phải là vì là bởi vì mình cũng cưng chiều y hơi quá hay không. Mà bây giờ đến hắn cũng đang nhớ Lạc Băng Hà nè. Bao giờ mới về đây?


Minh Phàm lén nhìn sắc mặt sư tôn, không tốt lắm, nghĩ đến sau khi tiểu tử thối Lạc Băng Hà kia xuống núi, sư tôn kén chọn đủ kiểu với thức ăn của phòng bếp, mấy ngày nay đều không ăn uống tử tế, hỏi: 

-Sư tôn, có muốn đệ tử chuẩn bị một ít thức ăn nhẹ không?



Thẩm Thanh Thu thật không có thèm ăn, xua tay: 

-Không cần. Ngươi đi xuống đi

Minh Phàm không dám nhiều lời, thành thành thật thật đi xuống. Trong lòng rơi lệ đầy mặt, vài năm nay tiểu tử Lạc Băng Hà này đã hoàn toàn thành tâm phúc của sư tôn, người khác cũng không thể khiến sư tôn uống ngụm cháo!


Không biết qua bao lâu, lại có tiếng bước chân tới gần.

Thẩm Thanh Thu nói: "Không phải nói không cần sao?"

Tiếng của một thanh niên hơi ủy khuất nói: "Đệ tử ngàn dặm xa xôi từ ngoại châu bôn ba trở về, sư tôn ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, đã muốn cự tuyệt sao?"

Giọng nói này ôn nhã thanh đãng, lại không thiếu sức sống của thanh niên, Thẩm Thanh Thu vừa nghe, thiếu chút nữa ngã cả người lẫn ghế xuống đất. Hắn quay đầu lại thật mạnh.

Thiếu niên mười bảy tuổi chiều cao tương đối, thân mặc bạch sam, khóe môi hơi cong lên chút ý cười, hai mắt đang sáng ngời nhìn hắn.

Trên lưng y đeo bảo kiếm "Chính Dương" lấy được từ Vạn Kiếm Phong.

Vừa quay đầu lại, cái bóng bạch sam kia liền nhào đến ôm lấy hắn. Thẩm Thanh Thu Suýt nữa sợ đến rụng rời chân tay.

Thẩm Thanh Thu lấy lại bình tĩnh, cười nói: -

Lần này sao trở về nhanh như vậy?

Lạc Băng Hà ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh hắn, vững vàng châm một chén trà nhỏ, đưa vào trong tay Thẩm Thanh Thu: 

-Không phải mối họa khó giải quyết gì, lại vô cùng nhớ sư tôn, nên đẩy nhanh tiến độ để trở về.

Trong lòng thì sướng lắm cơ mà vẫn phải giả ngàu, gõ nhẹ trên trán Lạc Băng Hà một cái, khẽ nói:

- Hồ nháo.

Gõ thì gõ nhưng nhẹ lắm, hắn không dám gõ mạnh, nhỡ làm tổn thương đến ái đồ của Thẩm Thanh Thu, hắn xót chết mất.

Sau đó, Thẩm Thanh Thu cầm lấy chén trà nhỏ kia, uống một ngụm. Hương trà tuyết sơn thượng hạng, lại không uống ra mùi vị gì, nói: 


-Tiên Minh Đại Hội sắp bắt đầu rồi.

Tiên Minh Đại Hội bốn năm một lần, là cơ hội tuyệt hảo để tuyển chọn anh tài, thành lập công danh. Hình thức mỗi năm đều do các Đại chưởng môn thảo luận mà có điểm khác biệt, nhưng nhất định sẽ có một cái bảng vàng.

Bất luận xuất thân danh môn, hay là giang hồ phóng khoáng, chỉ cần trong đại hội ngươi thể hiện xuất sắc, có thể đề tên bảng vàng, nổi danh thiên hạ.


Nhưng chính là lần đại hội này đã tạo nên sai lầm mà khiến Thẩm Thanh Thu phải hối hận suốt cả đời.

Lạc Băng Hà  thấy hắn im lặng, lại nói:

-Có cần đệ tử nghĩ trước một phần danh sách đệ tử Thanh Tĩnh Phong tham dự, giao do sư tôn xem qua?

Mấy năm nay, những việc vặt vãnh này, dù lớn hay nhỏ, Thẩm Thanh Thu đều ném toàn bộ cho Lạc Băng Hà xử lý. Dù sao hiện tại Lạc Băng Hà nhu thuận nghe lời dễ dùng như vậy, làm việc lại chu đáo tỉ mỉ, Thẩm Thanh Thu thật sự không nghĩ ra có lý do gì tại sao nhất định phải chính mình làm... Trước khi đưa ra quyết định cuối cùng, Lạc Băng Hà sẽ luôn tự giác mời Thẩm Thanh Thu xem qua một lần, nhìn xem có cái gì không thỏa đáng không. Thẩm Thanh Thu luôn muốn nói, kỳ thật ngươi không cần cho ta kiểm tra lại nữa a, thật đó, năng lực làm việc của ngươi mạnh hơn ta nhiều!

Thẩm Thanh Thu nói:

-Nghĩ xong thì trực tiếp báo lên cho Nhạc sư huynh là được. 

Lạc Băng Hà gật gật đầu, còn muốn nói cái gì đó, lại bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác khác thường.


Khoan đã... Nhạc sư huynh... Sư tôn, ta chỉ xa người mấy ngày mà người đã gọi người khác thân mật như vậy ư? Wei sờ mờ?

Mà Thẩm Thanh Thu hôm nay, tựa hồ cực kỳ lưu ý y, không nhịn được cười nói: 

-Tại sao sư tôn cứ nhìn ta? Chẳng lẽ là đệ tử xuống núi nhiều ngày như vậy, sư tôn cũng nhớ đồ nhi?


Thẩm Thanh Thu thản nhiên nói: 

-Của ta nuôi, còn không cho ta nhìn?

Vậy mà bạn trẻ Lạc Băng Hà lại không tiết tháo ,cười hì hì nói:

- Tất nhiên là cho.

Sau đó cầm tay Thẩm Thanh Thu lên, vô sỉ nói:

- Không chỉ nhìn, sư tôn muốn làm gì khác cũng được.

Và đúng lúc bạn trẻ Nguyệt Dạ cùng Minh Phàm bước vào. Nguyệt Dạ Vô Ưu nhìn thấy một cảnh này, máu mũi chảy ra ròng ròng, ngất xỉu tại trận. Còn bạn trẻ Minh Phàm thì lại có ý định sút bay Lạc Băng Hà. Thật may mắn Lạc Băng Hà né được. 

Sau đó hai người rất chi là may mắn mà được Thẩm THanh Thu thưởng cho mooux đứa một cái đánh vào đầu.

Ài... Thanh Tĩnh Phong giờ nổi thật nga...




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận