Băng Cửu Ma Phi


Trong địa lao tối tăm, thạch bích phủ đầy rêu, nước từ trên thạch bích trượt xuống cuối cùng hợp thành giọt nước nho nhỏ rồi rơi trên mặt đất, phát ra một đạo thanh âm thanh thúy, tại đây trong không gian trống trải thanh âm lại càng thêm vang vọng...
Mà Thẩm Cửu cũng tại nơi đổ nát này ngày qua ngày đều phải nghe âm thanh của những giọt nước không biết mỏi mệt rơi xuống, mà trái tim của y đối với cái này cũng sớm đã chết lặng.

Hiện tại có lẽ y cũng liền không biết chính mình ở nơi này ngây người đã bao lâu, ở đây không có nhật nguyệt tinh quang, chỉ có vô biên hắc ám cùng với tiếng nước bám lấy y trải qua những năm tháng dài dằng dặc.
Thẩm Cửu bị tước đoạt tất cả mọi thứ, hiện tại có thể nói liền một cái phàm phu tục tử cũng không bằng, một lần lại một lần chịu đủ đả kích, y cuối cùng cũng không thể chống lại sự sắp đặt của vận mệnh.
Người không vong, nhưng tâm đã diệt.
"Ầm ầm ~" Bất thình lình một thanh âm vang lên làm cho Thẩm Cửu cái kia giống như người chết thoáng run một chút, nhưng lập tức lại khôi phục lại nguyên lai tĩnh mịch, cũng không biết có phải hay không Lạc Băng Hà định là y sẽ trốn không thoát, liền một cái thủ vệ đều không có, trống rỗng chỉ có mình hắn.

Lạc Băng Hà nhìn địa lao tối tăm đã nhiều năm như vậy đều không một ai đến thăm, trên mặt không chút nào che dấu lộ ra vẻ chán ghét, những việc này đều được Thẩm Cửu lưu vào trong mắt, nhưng nếu nhìn vào ánh mắt của y có thể thấy được y một chút cũng không thèm để ý thái độ của người khác đối với chính mình.

Mà đôi mắt này cũng tựa như chủ nhân của nó, chết lặng vô hồn, không một tia sáng, lại như vật chết.
"Sư tôn, đã lâu không gặp."
Lạc Băng Hà đi đến trước mặt Thẩm Cửu, nâng lên đầu luôn rũ xuống kia, đối với y nói.
Nhưng Thẩm Cửu cũng không cho hắn mặt mũi, coi như chưa từng nghe thấy lời hắn nói.
Đối với việc này Lạc Băng Hà tỏ vẻ không thèm để ý, hắn tới nơi này là có mục đích, nhìn xem Thẩm Cửu chật vật không chịu nổi bộ dáng, Lạc Băng Hà không biết trong lòng đang đánh cái quỷ gì chủ ý.
Thẩm Cửu nhìn bàn tay hắn đang hướng về phía mình, cho rằng Lạc Băng Hà muốn đánh y, kết quả cơn đau không có như dự đoán mà đến, ngược lại nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống.
Thẩm Cửu nhìn màu đen khóa sắt nặng nề từ trên tay y thoát ly, rơi xuống mặt đất.

Mà vật thể kia rời khỏi tay, bị khóa lâu ngày cánh tay có thể lấy được tự do, nhưng trường kì không được sử dụng, dẫn đến đôi tay này hiện tại cũng chỉ như là vật trang trí.
Cũng bởi vì khóa sắt này đem y vây ở trung tâm địa lao, ngăn chặn hết thảy ý niệm muốn chết trong đầu y.
Thẩm Cửu nhìn Lạc Băng Hà hành vi khác thường, không biết hắn rốt cuộc muốn đối với mình làm cái gì.


Tên tiểu súc sinh này thủ đoạn từ trước đến nay xuất kỳ bất ý*, làm cho người khác phải nghĩ rồi lại nghĩ không ra, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
*Xuất kỳ bất ý: chỉ hành động bất ngờ ngoài ý liệu của người khác.
"Sư tôn, đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn Bản tôn, sẽ làm người khác hiểu lầm Bản tôn là người xấu khi dễ ngươi a."
Từ trong mắt Thẩm Cửu, Lạc Băng Hà không nhìn thấy được biểu tình kinh ngạc, khó hiểu, cảnh giác cùng các loại tâm tình phức tạp đan xen nhau mà hắn muốn nhìn.

Lại không ngờ đến trong mắt Thẩm Cửu chỉ có vô biên hắc ám sâu không thấy cuối.

Tính tình của Lạc Băng Hà dường như cũng bị năm tháng vuốt phẳng, không giống như lúc trước táo bạo bất thường nữa, không thấy được thứ mình muốn nhìn, hắn cũng chỉ là cười cười cho qua!
"Thẩm Thanh Thu, Bản tôn nếu không phải đến để mang ngươi đi, sẽ đến cái nơi đổ nát này, đừng cho ta không biết tốt xấu." Bàn tay vốn đang giữ lấy cằm, Lạc Băng Hà lập tức chuyển thành bóp cổ, ác khí mười phần nói.
Lạc Băng Hà cũng không biết chính mình đang nghĩ cái gì, vậy mà sinh ra một cái ý niệm không hợp thói thường như vậy, hắn cảm thấy chính mình nhất định là điên rồi, thế mà lại đi tìm Thẩm Cửu, lại không nghĩ rằng phản ứng của đối phương sẽ làm hắn khó chịu như vậy.


Dáng vẻ im lặng bất động này làm Lạc Băng Hà trong lòng vô cớ hỗn loạn, nhưng bị hắn cưỡng ép đè nén xuống dưới, bất quá là một người không hề có bất kỳ sức phản kháng nào mà thôi, có thứ gì làm hắn phải sợ chứ, quả thực buồn cười đến cực điểm.
Dưới sự cưỡng chế của Lạc Băng Hà, Thẩm Cửu bị mang ra khỏi địa lao, cũng không biết Thẩm Cửu là có chuyện gì xảy ra, toàn bộ hành trình chưa từng nói một lời, cũng không hề động đậy, giống như một con rối hỏng, làm cho người khác không thể không suy nghĩ cẩn thận, nhưng Lạc Băng Hà không phải là người cẩn thận như vậy......
____________________
Vote ủng hộ mình nha~
ෆ╹.̮ ╹ෆ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận