Có lẽ do quá tức giận, mặc dù không biết hắn tức giận là vì cái gì, nhưng có lẽ nói căn bản cũng chẳng có gì đáng giận.
Đó là lý do vì sao Lạc Băng Hà rất chán ghét tình cảnh hiện tại này, tâm tình của hắn rõ ràng bị tên cặn bã Thẩm Cửu kia dắt đi.
Cũng làm hắn không chú ý một cái liền bị người cả gan đánh lén đến cái nơi khó hiểu này.
Lạc Băng Hà nhìn Ma cung trước mắt, tuy thoạt nhìn giống hệt nhau, nhưng Lạc Băng Hà luôn cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ quái.
Ha, chỗ này ngay cả một tên thị vệ cũng đều không có, mấy tên này dám ở dưới mũi hắn lười biếng, quả thực là không có kiên nhẫn sống nữa mà.
Sư tôn cặn bã kia của hắn cũng không biết đã đi nơi nào, nên sẽ không ở sau lưng hắn giở trò mờ ám a?...!Vậy vì cái gì hắn lại đi đến ngoài cửa căn phòng này...
Lạc Băng Hà vẫn có chút ấn tượng về căn phòng này, hắn nhớ rõ trước đây từng có một người ở chỗ này, nhưng về sau người nọ đã rời đi.
Vậy cho nên hắn vì cái gì lại tới đây?
Cửa gian phòng này cũng bị khoá, rõ ràng là không có ai ở trong đó, sao lại làm hắn đến căn phòng chả có chút hấp dẫn nào.
Lạc Băng Hà không thèm để ý bước chân rời đi.
Nhưng không qua bao lâu hắn lại trở về nơi này, không biết là trò đùa dai của ai, thật làm người khác không vui a..., thực muốn vặn đầu tên đó xuống, đào lấy huyết nhục, làm thành một quả bóng để đá, như vậy sẽ không làm cho người ta tự dưng mất đi hứng thú chơi đùa a.
Bất quá điều này cũng khơi dậy lên sự tò mò của Lạc Băng Hà, cánh cửa này hiện tại không khoá, không biết có phải đã bị phá trong lúc hắn rời đi nơi này hay không.
Hắn chuẩn bị đẩy cửa bước vào, nhưng không ngờ tay vừa chạm đến cửa liền trực tiếp xuyên qua cánh cửa.
Lạc Băng Hà lạnh lùng nhìn hiện tượng vừa xảy ra trước mắt này, trong lòng không biết đang tự hỏi điều gì, suy nghĩ một hồi mới yên lặng tiêu sái bước vào.
Thân thể xuyên qua cửa, thấy được cảnh tượng bên trong.
Nội tâm không khỏi bực tức, bất quá chỉ là căn phòng xập xệ đã lâu không ai ở mà thôi.
Sau khi rời khỏi gian phòng này, Lạc Băng Hà liền đi một phương hướng khác, hắn không tin còn sẽ quay lại đây, sống trong Ma cung nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu rõ cấu tạo của nơi này sao?
Nhưng mọi thứ lại trái ngược với suy nghĩ của hắn, hắn lại trở về bên ngoài căn phòng này.
Chuyện gì đang xảy ra? rốt cuộc là tên khốn nào làm?.
truyện xuyên nhanh
Sau bài học đi vào lần trước, Lạc Băng Hà không còn hứng thú tiến vào nữa.
Đang chuẩn bị rời đi, lại không nghĩ rằng bên trong lại truyền ra tiếng vang, điều này lại khơi dậy lên tính tò mò của Lạc Băng Hà, vì vậy do dự không được bao lâu hắn lại lần nữa tiến vào.
!!! Chuyện gì đã xảy ra?! Sao có thể!
Lạc Băng Hà nhìn thấy bản thân ngã ngồi trên mặt đất, thân thể vẫn còn chảy máu, mà hắn đang gắt gao ôm chặt một người vào lòng, là người hắn căm ghét nhất kia.
Lạc Băng Hà không tin cảnh tượng trước mắt này, chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Chỉ bằng y...
Đầu óc của Lạc Băng Hà còn chưa hoàn toàn hoạt động, cảng tượng trước mắt liền đã thay đổi toàn bộ, hắn bị chuyển ra ngoài cửa phòng.
Lần này còn muốn đi vào nhìn một chút sao? Lạc Băng Hà lần này thực có chút do dự.
Hắn đứng ở ngoài cửa, không bao lâu chợt truyền đến âm thanh từ bên trong, có cả hắn cũng có cả Thẩm Cửu.
Như đã hạ quyết tâm, Lạc Băng Hà lại lần nữa tiến vào.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Lạc Băng Hà cảm thấy hình ảnh trước mắt này như khắc sâu vào trong lòng.
Chỉ thấy trên chiếc giường bừa bộn đằng kia, có hai thân ảnh trần trụi đan vào nhau.
Đó là hắn cùng Thẩm Cửu!
Đây là nơi quỷ quái gì vậy? Những chuyện này rõ ràng chưa từng xảy ra.
Mà lần này không gian cũng lười đưa hắn ra ngoài cửa, hình ảnh bắt đầu như sóng nước nhộn nhạo, hắn trực tiếp bị truyền tống về thế giới thực.
Từ trên mặt cát đứng dậy, cũng liền nhìn thấy Thẩm Cửu vừa mới tỉnh lại.
Tên cặn bã này sẽ không tiến vào ảo cảnh đi? Y có phải hay không cũng nhìn thấy phó cảnh tượng vừa rồi? Hay là những gì y thấy sẽ không giống với hắn?
Vẫn là quên đi, rời khỏi cái nơi quỷ quái này trước.
Sau khi hai người rời đi, hình ảnh chuyển sang một nơi khác.
"Ta nói tiểu quỷ đầu ngươi đang làm chuyện xấu gì?" Một người mặc hắc y từ từ đi tới, nhấc lên người đang nằm bên cạnh Thủy kính.
"Cái tên vãn bối không lễ phép nhà ngươi, mau buông Bổn Tôn xuống." Có vẻ như tiểu Chính Thái thập phần không vui với hành động này của hắn.
"Vậy ngươi đang làm cái gì? Chủ nhân đã nói rõ ràng không được gây rối." Hắc y nhân nhướng mày.
"Yên tâm đi, bất quá chỉ cho bọn họ đi qua một con đường mà thôi, chút thủ đoạn nhỏ này không thành vấn đề...."
"Vậy cái thủ đoạn nhỏ này của ngươi có thể có tác dụng gì?"
"Ân...!chính là phóng đại cảnh tượng ẩn sâu trong nội tâm?!"
"Đúng đúng đúng,...!Ngươi ăn hết dược này cho ta, ta sẽ không nói cho chủ nhân."
"......!Không ăn......".