Lạc Băng Hà bóp lấy cổ Thẩm Cửu, cơn tức giận lúc này cũng đã lùi bớt.
Nhưng là hắn cũng không muốn bỏ qua mèo con gây chuyện rồi muốn bỏ chạy này, nếu không trong lòng sẽ không được cân bằng.
Lạc Băng Hà buông ra Thẩm Cửu, vì thiếu dưỡng khí mà khuôn mặt y đỏ bừng.
Theo bản năng cầu sinh Thẩm Cửu há lớn miệng hô hấp.
"Sư tôn, người cớ gì đặt biệt cầm chuyện này để đến chỗ đệ tử lấy tội chứ, tội gì phải tự chuốt khổ thế?" Lạc Băng Hà nhìn Thẩm Cửu đang ngồi dựa vào tường, cười tủm tỉm nói.
Ngừng một chút, hắn nói tiếp: "Có vẻ sư tôn rất thích chủ đề này, nên đệ tử phải thỏa mãn sư tôn, sư tôn nói xem như thế nào?
Thẩm Cửu nhìn Lạc Băng Hà, tên tiểu súc sinh này học cách lật mặt sao?
Lạc Băng Hà nói được thì làm được, huống hồ hắn vốn là có tâm tình muốn trêu đùa Thẩm Cửu.
Y nhíu mày nhìn tiểu súc sinh to lớn này đang đè ép xuống, chân mày nhíu lại, tên tiểu súc sinh này là cố ý.
"Tiểu súc sinh ngươi muốn làm gì!?" Thẩm Cửu cảm giác được tay của Lạc Băng Hà có chút không an phận, lập tức ngăn lại.
Y vừa mới bắt đầu cũng không nghĩ nhiều như vậy, chủ yếu chính là chọc tức một chút tên tiểu súc sinh này, không nghĩ tới tiểu súc sinh lại lợi dụng sơ hở đùa giỡn y!
"Sư tôn không phải thích chuyện này sao? Lẽ nào là đệ tử lý giải không đúng ư?" Lạc Băng Hà nhìn bộ dáng hoảng sợ của y, trong lòng quét qua chuyện không vui vừa rồi, liền vui vẻ.
Thẩm Cửu kinh ngạc, cái kiểu phân tích thần kinh gì vậy? E rằng cũng không hẳn là trêu chọc mình.
Ở một chỗ rẽ không người, hai người đối chọi gay gắt tại đây.
Chỉ có bát cháo bẩn bên cạnh đáng thương vô cùng đợi ở một bên.
Lạc Băng Hà trêu đùa một hồi lâu hắn cũng có điều giảm hứng thú, dù sao lúc đầu hắn cũng không có ý định đùa thật, mà bộ dạng của Thẩm Cửu lúc này cũng chơi không nổi.
Vì thế...
Thẩm Cửu hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ lại một lần nữa dùng kiểu cũ nhốt y trở lại.
Y còn tưởng rằng Lạc Băng Hà cái tên tiểu súc sinh kia sẽ giết y, hoặc ít nhất cũng sẽ đem y giam lại trong địa lao.
Không nghĩ tới tiểu súc sinh chỉ là trêu đùa y sau lại đem y nhốt trở về, tiểu súc sinh này đầu óc có bệnh sao?
Thẩm Cửu không nghĩ ra được nguyên nhân, chỉ có thể héo mòn mà đợi trong phòng này.
Nhưng mà, Thẩm Cửu người này sẽ ngồi chờ chết sao? Đáp án sẽ không rồi!
Thẩm Cửu mặt lạnh nhìn nơi này cũng không nghĩ đợi.
Tên tiểu súc sinh nào đó cũng đã lấy đi công cụ gây án mà lần trước y sử dụng để trốn thoát.
Thẩm Cửu ngồi trên ghế ngẩn ngơ nhìn đồ ăn trên bàn.
Y nghi ngờ trong đồ ăn sẽ thả thứ gì đó không đúng, tỉ như độc dược chẳng hạn.
Nhưng cũng không bù được bụng đói, dù sao từ lúc trở về đến giờ y cũng chưa ăn qua gì, mà nếu lại không ăn thì vừa tổn hao tinh thần vừa phí thể lực thì cũng chẳng khác nào phế nhân.
..., bỏ đi, thà bị độc chết còn hơn đói chết.
Đây là bữa ăn ngon nhất mà Thẩm Cửu đã từng nếm qua trong nhiều năm như vậy, mặc dù nó cũng chỉ là một bát cháo đơn giản.
Cũng thật là trùng hợp a, Thẩm Cửu vừa ăn xong liền nghe được tiếng ổ khóa rơi xuống sàn từ cửa truyền đến.
Thẩm Cửu cảnh giác đi đến cửa nhìn một chút, cảm giác cũng không có vẻ nguy hiểm gì, nhưng trực giác lại không cho rằng là vậy.
Y thận trọng đẩy cửa nhưng bên ngoài cũng không có một ai, trên mặt đất chỉ có mũi tên không thể giải thích được.
Có vẻ như người nào đó muốn dẫn Thẩm Cửu đến một nơi.
Thẩm Cửu sờ lên mũi tên màu trắng nằm trên mặt đất, là ai làm.
Thẩm Cửu không cho rằng là Lạc Băng Hà, tiểu súc sinh kia không đến nỗi nhàm chán như vậy, nếu là hắn muốn dẫn người đến chỗ nào thì liền trực tiếp đem y ném qua, không cần phải phiền toái đến vậy.
Làm đến kiểu này thì cũng chỉ có thể là người không lộ diện kia thôi.
Bất quá đến cùng thì người này là ai, y cũng không đoán ra được.
Thẩm Cửu đi theo những mũi tên này, đi đến nỗi chân đều sắp phế, y định muốn từ bỏ.
Muỗi tên cuối cùng cũng mất dấu, Thẩm Cửu kinh ngạc nhìn tòa cung điện trước mắt.
Trong Ma cung tiểu súc sinh tại sao lại có loại nơi như thế này!!!
Thẩm Cửu nghe được trong phòng truyền đến thanh âm, Lạc Băng Hà hẳn là đang ở trong này..