Thẩm Cửu trốn đằng sau cửu sổ lặng lẽ quan sát tình hình bên trong, cũng chẳng có gì đáng để chú ý.
Nhưng trong lòng cũng đã gieo mầm nghi ngờ, trong Ma cung tiểu súc sinh sao lại có nơi này?
Thẩm Cửu khó hiểu một hồi, lại nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm.
Là tiếng đập bàn, bất quá với cái góc độ này của Thẩm Cửu cũng không thấy được.
Thẩm Cửu lặng lẽ rời đi nơi khác không dám gây ra động tĩnh quá lớn, cũng vì sợ Lạc Băng Hà sẽ phát hiện y đã trốn ra ngoài, y còn không có nghĩ muốn quay về phá phòng kia một lần nữa đâu.
Nhưng là hở không muốn chuyện gì sảy ra thì nó lại càng sảy ra, Thẩm Cửu không cẩn thận giẫm lên phải thứ gì đó, thanh âm cũng không nhỏ, thành công thu hút sự chú ý của Lạc Băng Hà.
Bất quá vào thời điểm Lạc Băng Hà đi đến đây lại không nhìn thấy bất cứ ai, áp khí quanh thân càng thấp hơn.
Lúc này Thẩm Cửu đang trốn đằng sau ở góc tường nín thở, không dám lại gây ra bất kì động tĩnh nào khác khiến cho tiểu súc sinh phát hiện.
Mặc dù Thẩm Cửu không nhìn thấy hắn, những cũng có thể cảm giác được tâm tình hiện tại của Lạc Băng Hà phi thường không tốt.
Hiện tại tính tình của Lạc Băng Hà y đã không hiểu rõ, cũng không có ý định thử.
May mắn hiện tại Lạc Băng Hà cũng không có tâm tình truy cứu chuyện này, thấy không có gì cũng liền không vui chứ không làm gì khác.
Thẩm Cửu nghe thấy tiếng chân đi xa, chỉ còn lại yên tĩnh.
Nhưng y vẫn không dám bước ra, đừng tưởng rằng y ngày thường lớn mật, nhưng y là một ngụy quân tử, vẫn chỉ là một ngụy quân tử rất tiếc mạng mà thôi.
Y giương mắt nhìn con rối trên tay, con rối này là lúc y khẩn trương vội vàng nhặt lên, nhưng hiện tại thì con rối này cũng bị y giẫm hỏng.
Thẩm Cửu nhìn con rối bị y giẫm thành vài mảnh trong tay cảm giác con rối này rất giống mình.
Nhưng chỗ của tiểu súc sinh sao lại có con rối giống mình.
Sẽ không phải là loại tà thuật đối với con rối thi pháp, để đối phó với y đi, Thẩm Cửu càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi.
Trong lúc ánh mắt Thẩm Cửu chăm chú nhìn con rối, không tự chủ được mà buông lỏng cảnh giác.
Lạc Băng Hà liền phát hiện ra sự tồn tại của y đồng thời cũng đã đứng trước mặt y.
"Sư tôn?"
Thanh âm Lạc Băng Hà do dự không xác định.
Thẩm Cửu nghe được thanh âm này, phản xạ có điều kiện đánh cái rùng mình.
Y bị dọa sợ đến liên tục thối lui, nhưng phía sau là tường trúc, căn bản không thể lùi tiếp.
Y vốn cho là mình gặp phải bí mật của Lạc Băng Hà, kết cục sẽ rất thảm chứ không chỉ là đơn giản bị trêu đùa, kết quả động tác tiếp theo của Lạc Băng Hà khiến Thẩm Cửu trợn tròn mắt.
Chỉ thấy Lạc Băng Hà duỗi tay ra, trực tiếp kéo Thẩm Cửu ôm vào trong lòng ngực, uy khuất đến suýt chút nữa rơi xuống hai hàng nước mắt, giống như một đại hài tử, nói: "Đệ tử vừa mở mắt thì không thấy sư tôn đâu, còn tưởng rằng sư tôn không cần ta nữa."
Thân thể Thẩm Cửu cứng ngắc trong lòng ngực của Lạc Băng Hà, tiểu súc sinh này lại đang dùng hoa chiêu gì?
Lạc Băng Hà vừa nhìn thấy người trước mắt, liền thập phần vui vẻ cùng ủy khuất cầu được an ủi quan tâm, nhất thời không chú ý tới người trong lòng ngực không thích hợp.
Tiểu súc sinh đây là uống lộn thuốc? Thẩm Cửu thử đẩy cái người to lớn này ra, nhưng khí lực của tên này không phải dạng tầm thường.
"Tiểu súc sinh, ngươi phát điên cái gì!"Thẩm Cửu không biết người này là như thế nào, dù sao hắn cũng không quen cái dạng tiểu súc sinh này.
Quả nhiên, cái dạng tiểu súc sinh nào chăng nữa vẫn là nên chết đi thì tốt hơn, đỡ khỏi phải nhìn thấy tâm liền phiền.
Sau khi cảm giác khẩn trương khi "không nhìn thấy sư tôn" qua đi, Lạc Băng Hà cũng phát hiện "Thẩm Thanh Thu" không thích hợp, huống hồ Thẩm Thanh Thu cũng sẽ không đối với hắn nói lời như vậy.
Hắn buông người trong lòng ngực ra, nghi hoặc nhìn người trước mắt này, là dáng vẻ của sư tôn, nhưng khí chất lại hoàn toàn không giống.
"Nói, ngươi giấu sư tôn của ta ở đâu?" Lạc Băng Hà phản ứng lại y không phải sư tôn của hắn, động tác đầu tiên chính là buộc Thẩm Cửu nói cho hắn biết sư tôn thực sự của hắn đang ở đâu, hắn từ trước đến nay đều không có cái gọi là thái độ tốt..