Băng Cửu Ma Phi


Anh Lạc nhìn hai người trước mắt, nàng có thể cảm giác được bằng hữu cũ này của nàng nhất định có quan hệ không tầm thường với cái tên nam nhân thô bạo kia.

Nhưng nàng hiểu rõ tính tình của y, cũng thấy được thần sắc trong ánh mắt y, bằng hữu cũ này cực kì chán ghét tên gia hoả thô bạo kia.
Lạc Băng Hà lôi kéo ống tay áo của Thẩm Cửu, trong mắt hiện lên vô tận nộ khí cùng sát khí.
Nhưng Thẩm Cửu cũng mặc kệ hắn, y từ địa lao trốn thoát ra tới cũng không có ý định trở lại.

Y đã trải qua ngần ấy năm ở trong ngục tối chính là cái loại không phân rõ ngày đêm.

Mặc dù nói, y đây là trừng phạt đúng tội nhưng y hiện tại cực chán ghét trở về, dù sao lúc này lại còn thêm một tên chó điên.


Hết sức điên, cắn phải người nào thì sẽ không nhả ra.

Bây giờ y muốn làm đó là đem miệng chó điên này mở ra.
"Tại sao phải trốn?" Lạc Băng Hà nghiến răng nghiến lợi đối với Thẩm Cửu nói.

Mà ngay cả hắn cũng không biết chính mình rốt cuộc là làm sao vậy, đột nhiên muốn thả Thẩm Cửu ra khỏi ngục tối, lại đột nhiên muốn cùng Thẩm Cửu thành thân.

Đến cả Lạc Băng Hà cũng không biết chính mình lại phát điên cái gì, cho nên ở trong lòng hắn vẫn luôn tự nhủ với bản thân hết thảy chẳng qua là vì muốn làm y nhục nhã mà thôi.
"Tiểu súc sinh nói chuyện cũng thật đủ buồn cười, ngươi cho rằng ngươi là ai, dựa vào đâu muốn quản ta?" Thẩm Cửu không chút nào để ý đối với hắn nói.

Dù sao y nói cái gì tên tiểu súc sinh này đều sẽ không tin, hà tất phải phí lời miệng lưỡi, huống hồ đi giải thích cũng không phải tính cách của y.
Một người tỉnh, một người ngất, một ma, một quỷ cùng chung khung cảnh xấu hổ này không biết phải nói gì.
Bất quá cũng may rất nhanh liền có người phá vỡ khung cảnh lạnh băng xấu hổ này, chỉ thấy người nằm trên mặt đất lúc trước bị Lạc Băng Hà đánh bất tỉnh đang từ từ tỉnh lại.

Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hai người Lạc Băng Hà cùng Thẩm Cửu đang lôi lôi kéo kéo trước mặt, ôm đầu đau nhứt mà la mắng hai người Lạc Băng Hà cùng Thẩm Cửu.

Chính là tên nam nhân này đánh mình bất tỉnh, mà cái tên nam nhân ốm yếu kia vậy mà cùng hắn lôi kéo, như vậy chứng minh hắn và y là cùng một giuộc, cho nên hắn liền đem hai người cột lại mà mắng.

Mà ở một bên Anh Lạc trông thấy người nam nhân tỉnh lại, vẻ mặt luôn là lạnh nhạt không nói của nàng tức khắc chuyển sang mừng rỡ như điên.

Nhưng thời điểm nàng vươn tay chạm vào người nam nhân kia, tay liền trực tiếp xuyên qua thân thể nam nhân.

Tuy loại tình huống này đối với nàng mà nói đã chẳng phải là lần đầu tiên, nhưng mỗi một lần nhìn thấy tình cảnh này trong lòng vẫn luôn sẽ rất đau.
Nàng hận, nàng hận nhân loại, nhân loại chính là loại sinh vật vĩnh viễn cũng không thoả mãn được dục vọng bản thân.

Nếu không phải tại đám người kia, nàng sao lại trở thành bộ dạng như thế này, nơi này sao lại biến thành như thế này.
Lạc Băng Hà nghe xong lập tức chịu không được cái tên cẩu nam nhân này, nếu không phải hiện tại bởi vì giải quyết chuyện giữa hắn và Thẩm Cửu thì đã trực tiếp đạp lão già này sang một bên, sau đó liền lôi kéo Thẩm Cửu ra ngoài.
"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng cùng ta trở về?" Lạc Băng Hà đối với y nói.

Kỳ thật hắn có thể trực tiếp đem Thẩm Cửu ném trở về, nhưng nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn là nhịn xuống dưới.

Thẩm Cửu người này cũng không dễ đối phó như vậy, cũng không biết như thế nào Thẩm Cửu mới chịu cùng hắn trở về.
"Không có khả năng." Thẩm Cửu khinh thường nói.

Nhìn vùng đất mênh mông rộng lớn trước mắt không lấy ra một cọng cây ngọn cỏ nào, y nhớ rõ thời điểm trước kia người nọ dẫn y tới nơi này vẫn là một chốn phồn hoa.

Không nghĩ tới bây giờ lại chênh lệch lớn như vậy, đến nỗi bước nào nơi này y thế nhưng một chút cũng đều nhìn không ra.
___________________
Chúc các tiểu khả ải cuối tuần vui vẻ a~!!
(ӦvӦ。).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận