Băng Đế

Mặc dù nói bên trong túi càn khôn vẫn còn một tấm thượng phẩm bạo diễm liệt viêm phù, không phải quá bất đắc dĩ, Tô Phong không muốn lãng phí. Hơn nữa một tấm thượng phẩm bạo diễm liệt viêm phù, cũng không đủ giết chết một Trúc Thai hậu kì tu sĩ.

Bay thêm gần nửa canh giờ nữa, đột nhiên phía trước vang lên một tiếng quát lớn:

"Là ai? Dừng lại..."

Giọng nói truyền đến từ ngàn trượng trước mặt, một đường độn quang lóe lên, một tu sĩ xuất hiện phía trước Tô Phong cùng Cổ Thần và đang bay về phía hắn.

Trong bóng tối, Tô Phong không nhìn rõ tướng mạo tu sĩ này, nhưng từ khí tức bên ngoài hắn đoán đây là một Tiên Thiên cảnh tầng tám tu sĩ. Tô Phong phóng tầm mắt ra xa, cách đó khoảng vài ngàn trượng là đường nét mơ hồ của một thành trì.

Hai người giật mình, nhủ thầm không ổn, tu sĩ phía trước rõ ràng là tuần không sử của thành này. Là vì cấm thành nên ban đêm có tuần không sử tuần tra, cả quãng đường phi độn, sớm đã cách Thân Nam Thành gần ngàn dặm, cà đến một thành trì mới.

Đúng lúc này, giọng nói Tàng Truy Dương từ xa vọng đến:


"Ngăn bọn hắn lại, là tội phạm Đế Đình bỏ trốn..."

Tuần không sử nghe xong, quang mang lóe lên, một đường kiếm cương dài chừng mười trượng chém thẳng về phía hại người, nói:

"Chạy đi đâu".

Tô Phong trừng mắt, sát khí nổi lên, phẩy tay về phía trước, một "Băng tiễn" bay với tốc cực nhanh về phía trước, lao thẳng tới tuần không sử phía trước. Tên tuần không sử kia chưa kịp làm gì thì đã bị "Băng tiễn" xuyên thủng đầu.

Tàng Truy Dương trợn mắt há mồm nhìn những gì đang diễn ra trước mắt, một Tiên Thiên cảnh tầng tám vừa giáp mặt đã bị Tô Phong chém chết, không hề ngăn Tô Phong cùng Cổ Thần được một giây nào.

Không ngừng bay về phía trước, Tô Phong không ngừng điều chỉnh phương hướng, cuối cùng, hoàn toàn hướng về phía chính Đông, chạy về Đông Hoang yêu vực. Vào đến Đông Hoang, sẽ không còn thành trì của con người nữa, Tàng Truy Dương nếu còn đuổi nữa, còn đuổi lâu, Tô Phong cùng Cổ Thần càng bất lợi.

Lại một canh giờ nữa, trời đã sáng, trước mắt đã là rừng rậm mịt mùng. Đã đến địa giới Đông Hoang yêu vực, hai người liếc lại phía sau, Tàng Truy Dương cùng lão già vẫn duy trì khoảng cách một trăm trượng, tiếp tục theo sát.

Chạy liền hơn ba canh giờ, liên tục duy trì tốc độ nhanh nhất, Cổ Thần sớm đã mệt mỏi vô cùng còn Tô Phong thì vẫn bình thường, Tiên Thiên chân khí trong cơ thể đã tiêu hao hơn nửa, Tàng Truy Dương vẫn bám sát sau lưng, rõ ràng không có ý định từ bỏ, thật đúng là một trận chiến bền bỉ.

Tô Phong thấy Cổ Thần giơ tay, một viên cực phẩm nguyên linh đan xuất hiện trong lòng bàn tay, vỗ vào miệng, nuốt chửng.

Ba ngày ba đêm này, Tô Phong, Cổ Thần, Tàng Truy Dương, lão già không hề dừng lại, liên tục duy trì tốc độ nhanh nhất, tốc độ bay của bốn người vốn dĩ đã là vạn dặm một ngày, ngày đêm không dừng lại, phi độn một ngày một đêm, cự ly lúc này đã gần hai vạn dặm.

Thời gian ba ngày, Cổ Thần liên tục mười lần, cứ cảm thấy Tiên Thiên chân khí trong người cạn kiệt là lại nuốt một viên cực phẩm nguyên linh đan, hơn nữa, lúc phi độn, hai tay Cổ Thần nắm chặt hai miếng linh thạch không ngừng cọ xát. Dựa vào cực phẩm nguyên linh đan và linh thạch, Tiên Thiên chân khí trong cơ thể nhanh chóng hồi phục, không hề ảnh hưởng đến tốc độ phi độn của Cổ Thần.


Đối với việc này, Tô Phong không bất ngờ, trong lúc phi độn cấp tốc mà vẫn có thể hồi phục Tiên Thiên chân khí đã tiêu hao, thứ mà Cổ Thần uống, tuyệt đối là linh đan, hơn nữa, còn là linh đan có hiệu quả rất tốt.

Ba ngày nay, Cổ Thần cứ ba bốn canh giờ lại nuốt một viên, số linh đan đã uống không dưới mười viên.

Số lượng linh đan được uống, ngay cả một người đến từ Đế Đình như Tàng Truy Dương cũng không thể tin được, vì trên người hắn cũng không có nhiều linh đan như vậy.

"Không lẽ... hắn là đan dược sư? Hoặc là đồ đệ của một đan dược sư nào đó?".

Tàng Truy Dương thầm nghĩ.

Nghĩ đến việc bắt được một đan dược sư, hoặc đồ đệ của một đan dược sư, Tàng Truy Dương càng thêm kích động. Mặc dù Đế Đình có đan dược sư, nhưng Tàng gia gia tộc quá lớn, nội bộ phân thành vô số đoàn thể nhỏ, đan dược sư nằm trong tay những đoàn thể lớn của gia tộc.

Tàng Truy Dương không phải thành viên chủ chốt của gia tộc, cũng giống như những đệ tử bàng hệ của Cổ gia, đoàn thể của hắn, trong quần thể lớn Tàng gia, không phải thế lực gì lớn, đoàn thể đương nhiên không có đan dược sư.

Nếu như bắt được đan dược sư về, đối với lợi ích đoàn thể mà nói, tương đối lớn, cho dù chỉ là đồ đệ đan dược sư, bắt được hắn nghĩ là có thể uy hiếp sư phụ hắn, hoặc là đổi được rất nhiều linh đan.


Nghĩ như vậy, Tàng Truy Dương càng đuổi càng hưng phấn, thay đổi tâm ý, quyết tâm bắt sống hai người thiếu niên trước mặt.

Về phần hai người thiếu niên đó lai lịch thế nào, hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Tàng Truy Dương, ở Đại Doanh triều, Đế Đình chính là trời, chỉ có việc các thế lực không dám chọc giận Đế Đình chứ không có việc Đế Đình không dám chọc giận các đối tượng...

Đối với sự truy đuổi của Tàng Truy Dương cùng lão già, Tô Phong cùng Cổ Thần càng lúc càng cảm thấy khó chịu, chỉ là bỏ chạy khỏi thành mà thôi, không ngờ bị người này truy đuổi suốt năm vạn dặm liền, hoàn toàn không có dấu vết từ bỏ.

"Làm sao mới có thể cắt được hắn?"

Tô Phong không ngừng suy nghĩ, tìm cách cắt đuôi Tàng Truy Dương cùng lão già, nhưng tốc độ phi độn của Tàng Truy Dương thực sự quá nhanh, nếu như không phải Cổ Thần cùng Tô Phong liên tục uống linh đan, không ngừng ra sức phi độn thì e rằng sớm đã bị Tàng Truy Dương đuổi kịp rồi.

Liên tục ba ngày, Tô Phong cùng Cổ Thần vừa bay vừa quan sát bốn phía xung quanh, hi vọng có thể tìm được nơi cắt đuôi Tàng Truy Dương và lão già. Phi độn trên không trung, tầm nhìn quá lớn, cho dù có bay cả đời với tộc độ tương đương, cũng không thể cắt được Tàng Truy Dương cùng lão già.

Tô Phong cùng Cổ Thần quyết định chia ra để chạy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận