Thời gian trôi qua, Lâm mất dần cảm giác về ngày và đêm.
Trong căn phòng nhỏ bé, ngột ngạt, với đôi chân đau nhức và sự giám sát không ngừng của Tâm, anh cảm thấy như mình đang dần chìm vào hố sâu của tuyệt vọng.
Chiếc máy đánh chữ cũ vẫn vang lên đều đặn mỗi ngày, từng âm thanh gõ phím như những tiếng búa đóng vào tâm trí anh.
Câu chuyện anh đang viết không còn là của anh nữa, mà là một sản phẩm do sự điên loạn của Tâm tạo ra.
Nhưng sâu trong lòng, Lâm biết mình phải tiếp tục chiến đấu.
Anh không thể để Tâm chiến thắng.
Anh phải tìm ra một cách, một cơ hội nhỏ nhất để trốn thoát khỏi nơi đây.
Và rồi, vào một đêm tối tăm và lạnh giá, cơ hội đó bất ngờ xuất hiện.
Tâm thường có thói quen theo dõi Lâm sát sao khi anh viết, nhưng sau nhiều ngày, bà dường như trở nên tự mãn và tin tưởng rằng Lâm đã hoàn toàn bị khuất phục.
Bà bắt đầu rời phòng lâu hơn mỗi khi anh viết, đôi khi để lại anh một mình trong vài giờ đồng hồ.
Dù vậy, Tâm luôn khóa kín các cửa ra vào, và Lâm không thể trốn thoát ngay cả khi bà không có mặt.
Một đêm nọ, khi Tâm rời khỏi phòng với lý do đi kiểm tra lò sưởi trong nhà bếp, Lâm nhìn quanh căn phòng, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó có thể giúp anh thoát khỏi tình trạng này.
Đôi tay anh bị đau nhức sau những giờ dài ngồi viết, nhưng ý chí của anh không thể bị khuất phục.
Anh bắt đầu nhìn chăm chú vào chiếc máy đánh chữ.
Nó đã trở thành một công cụ tra tấn, nhưng giờ đây có thể là chìa khóa cho sự tự do của anh.
Anh nhận ra rằng chân đế của chiếc máy đánh chữ được làm bằng kim loại, và có một ốc vít nhỏ gắn chặt nó với mặt bàn.
Nếu anh có thể tháo rời một phần nào đó của chiếc máy, có lẽ anh sẽ tìm được một vật sắc nhọn để cắt dây trói.
Lâm nhìn quanh phòng, tìm kiếm một vật gì đó có thể làm tuốc nơ vít.
Anh nhận ra một chiếc bút sắt cũ kỹ nằm trên bàn, thứ mà Tâm dùng để ghi chép.
Anh cẩn thận lấy chiếc bút, rồi bắt đầu lén lút dùng nó để tháo ốc vít.
Mỗi cử động khiến anh cảm thấy đau nhói ở đôi chân, nhưng Lâm cắn răng chịu đựng.
Dần dần, một con ốc đã lỏng ra.
Lâm thở phào nhẹ nhõm khi rút được một thanh kim loại nhỏ từ chân đế của máy đánh chữ.
Thanh kim loại không sắc lắm, nhưng đủ để cắt dây thừng.
Lâm bắt đầu cắt dây trói trên chân mình, cố gắng không gây tiếng động.
Mồ hôi đổ trên trán anh, tim đập thình thịch khi nghĩ đến việc Tâm có thể quay lại bất cứ lúc nào.
Căn phòng vẫn yên lặng, chỉ có tiếng gió rít bên ngoài và tiếng tuyết rơi nhẹ nhàng trên mái nhà.
Sau một thời gian dài, cuối cùng Lâm cũng cắt đứt được sợi dây thừng đầu tiên.
Nhưng khi anh chuẩn bị cắt dây trói trên chân thứ hai, một tiếng động nhỏ vang lên từ ngoài cửa.
Lâm sững người, ngưng thở.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng của Tâm đang tiến lại gần phòng anh.
Không còn nhiều thời gian.
Lâm nhanh chóng giấu thanh kim loại vào dưới đệm và quay trở lại giường, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cánh cửa mở ra, Tâm bước vào với nụ cười quen thuộc trên môi.
“Anh đã viết được gì rồi?” Bà hỏi, ánh mắt dõi theo từng cử động của anh.
Lâm cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
“Tôi chỉ mới bắt đầu một đoạn mới.
Còn nhiều thứ cần phải hoàn thiện.”
Tâm gật đầu, rồi ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn, kiểm tra các trang mà Lâm đã viết.
Bà dường như không nhận ra điều gì bất thường.
Lâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh biết rằng đây chỉ là một bước nhỏ trong kế hoạch của mình.
Anh vẫn cần thời gian và sự cẩn trọng để thực hiện bước tiếp theo.
Suốt vài ngày sau đó, Lâm tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình.
Mỗi đêm khi Tâm rời phòng, anh lại sử dụng thanh kim loại để cắt dây trói.
Mỗi lần một chút, cho đến khi anh gần như có thể giải thoát cho đôi chân của mình.
Tuy nhiên, Lâm biết rằng việc tháo dây trói không phải là phần khó nhất.
Anh vẫn cần tìm cách thoát ra khỏi quán trọ và chạy trốn giữa trời tuyết mà không để Tâm phát hiện.
Trong những ngày tiếp theo, Lâm nhận ra rằng Tâm thường ngủ rất sâu vào ban đêm, có lẽ do bà tin rằng Lâm đã hoàn toàn mất đi hy vọng.
Điều này mang lại cho anh một tia hy vọng.
Một đêm, khi Lâm đã cắt được sợi dây trói cuối cùng, anh quyết định rằng đây sẽ là đêm anh trốn thoát.
Khi đồng hồ điểm nửa đêm, Lâm lặng lẽ rời khỏi giường.
Đôi chân anh vẫn còn đau nhức, nhưng không còn bị cản trở bởi dây trói.
Anh rón rén bước qua căn phòng, nhìn quanh để chắc chắn rằng Tâm không ở gần.
Bà đã đi ngủ, và căn nhà chìm trong yên lặng.
Lâm tiến tới cánh cửa phòng, cẩn thận mở nó ra mà không gây tiếng động.
Tuy nhiên, khi anh vừa bước ra hành lang, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía phòng của Tâm.
Anh sững lại, tim đập loạn nhịp.
Liệu bà có phát hiện ra anh?