Tác giả: Lạc Nhật Tường Vi
Editor: Lili
Minh Thư khom lưng đi theo sau Lục Thảng, thật cẩn thận đi vòng đến sau phòng men theo chân tường tới gần căn phòng giam giữ người.
Nàng cũng không biết bây giờ mình sợ hãi lo lắng nhiều hơn hay hưng phấn kích thích nhiều hơn, chỉ nghe được trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, máu cả người cũng sôi sùng sục, thời tiết lạnh giá bao nhiêu cũng không ảnh hưởng đến nàng, bóng dáng Lục Thảng giống như một bức tường che mưa chắn gió, vô thức làm nàng vứt bỏ mọi lo lắng sợ hãi, đồng thời càng thêm hưng phấn.
Dựa theo bức vẽ của sơn tặc, hai người khom lưng ngồi xổm phía dưới cửa sổ căn phòng kia, Lục Thảng vừa quay đầu lại thì thấy đôi mắt sáng trong của Minh Thư, bên trong như đang đốt cháy hai ngọn lửa, đột nhiên hình ảnh một cô nhóc tò mò đi vào hung trạch lại hiện lên trong đầu chàng, khi đó nàng cũng có ánh mắt như vậy.
Đúng là một cô nương không sợ chết, cũng không biết tại sao nàng lại to gan lớn mật như vậy, cô nương nhà khác mà gặp chuyện như vậy có lẽ đã sợ đến mềm chân còn nàng thì ngược lại, còn cố tình muốn cùng hành động.
Chàng dùng tay ấn cái gáy của nàng để sát vào mình rồi nhỏ giọng dặn dò những yêu cầu nàng cần chú ý.
Minh Thư nghe thực cẩn thận, hương thơm nhàn nhạt của cam thảo từ giữa môi răng của nàng tản ra, theo hơi thở của nàng chui vào trong mũ của Lục Thảng.
Chàng có chút giật mình.
Minh Thư nghe xong Lục Thảng nói, thì gật đầu thật mạnh.
————
Lục Thảng biến mất rất nhanh, để lại Minh Thư một mình núp trong bụi cỏ ở chân tường.
Trời hạ tuyết tối sầm, khó phân biệt canh giờ, dùng tay tính toán thì ước chừng đã quá nửa giờ Dậu, bốn phía ngoại trừ âm thanh của gió thổi tuyết rơi thì không còn âm thanh nào khác.
Minh Thư co rụt cổ, cảm giác như còn lạnh hơn cả lúc trước.
Theo kế hoạch của Lục Thảng thì chàng sẽ thiết kế dẫn sơn tặc trong khách điếm rời đi, chờ sơn tặc đi hết, chàng sẽ phát tín hiệu cho nàng, nàng nhân cơ hội bên trong rối loạn sẽ lẻn vào khách điếm cứu người.
Trước đó, nàng chỉ có thể ngồi chờ ở chỗ này.
Thời gian trôi đi, trong lòng bàn tay nắm chặt mồ hôi càng ngày càng nhiều, bên ngoài vẫn im ắng như cũ, một chút động tĩnh cũng không có.
Thuốc viên trong miệng nàng đã hòa tan với nước bọt nuốt vào trong bụng, không còn chút dư vị nào mà Lục Thảng vẫn chưa phát ám hiệu, cũng không biết chàng đã hành động chưa.
Đã lâu như vậy, chả lẽ chàng bị phát hiện nên cũng bị bắt rồi? Hay là chàng đang gặp nguy hiểm?
Minh Thư càng nghĩ càng sợ —— việc lừa sơn tặc rời đi là một việc vô cùng nguy hiểm? Nàng không nên để chàng một mình mạo hiểm.
Nhìn chàng ngày thường là một người thành thục lại lão luyện, là định hải thần châm(*) của nàng và Tằng thị, mấy ngày nay nàng cũng có thói quen được chàng chiếu cố, mà quên đi thật ra Lục Thảng cũng chỉ là một thiếu niên thư sinh mới vừa nhược quán(*), cũng không hơn nàng vài tuổi.
(*): là tên đầy đủ của Như Ý Kim Cô Bổng trong tay Tôn Ngộ Không, là bảo vật trấn thủy trong thiên hà, cũng là một trong những pháp bảo mà Thái Thượng Lão Quân tạo ra, ý nghĩa là mang tính trấn định cho người khác.
(*): để chỉ chàng trai mới chớm tuổi 20.
Nghĩ như thế, nàng càng lo lắng hơn.
Bên ngoài lại bỗng nhiên truyền đến tiếng ngựa hí cùng tiếng vó ngựa chạy lộc cộc, ngựa ở chuồng phía đông không biết bị ai thả ra, vọt vào trong viện.
Khách điếm nhanh chóng loạn lên, sơn tặc canh giữ trước cửa mắng hai câu, hình như đuổi theo, không bao lâu trong rừng có ánh lửa và tiếng nổ mạnh, cửa khách điếm mở ra, bọn sơn tặc vội vàng chạy ra.
Trong một đám hỗn loạn, Minh Thư chỉ nghe thấy tiếng sơn tặc hỏi: "Cao Phú, xảy ra chuyện gì?"
"Người ở sơn trại Chấn cũng muốn cướp hàng lần này nên phái người tới làm loạn, bị Cửu ca phát hiện, đang đuổi theo."
Thanh âm trầm thấp quen thuộc vang lên nhưng khẩu âm lại làm Minh Thư cảm thấy xa lạ.
"Mẹ nhà nó! Mấy con rùa con ở sơn trại Chấn, hàng của ông mày mà cũng dám đoạt à? Các huynh đệ, đi theo tao!"
Tiếng nói thô lỗ vang lên, ngay sau đó là tiếng đao kiếm va chạm và tiếng bước chân vội vã, có vẻ bọn sơn tặc muốn rời đi khách điếm để đuổi theo người, trong sân lập tức an tĩnh lại.
Lục Thảng vẫn chưa phát tín hiệu cho nàng.
Minh Thư suy nghĩ cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Cao Phú? Còn không phải là người vừa nãy bị Lục Thảng đánh ngất sao?
Suy nghĩ một lát, nàng nghiến răng nghiến lợi mắng thầm——
"Lục Thảng huynh được lắm!"
————
Sơn tặc dốc toàn bộ lực lượng, chỉ để lại hai tên trông coi người của tiêu đội, ngồi ở trước cửa phòng uống rượu.
Bên trong khách điếm hỗn độn, ánh lửa tối tăm bị gió thổi từ ngoài cửa vào làm không ngừng đong đưa, có người tiến vào sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Người trông coi nâng mắt lên, ánh sáng không đủ, người nọ lại đội mũ trùm đầu kín mít, nhìn không ra bộ dáng.
"Ai?" Hắn đứng dậy quát hỏi.
"Đến tao còn không nhận ra sao?" Người nọ đi lại gần.
"Là Cao Phú." Một tên khác có lẽ đoán được qua xiêm y, vỗ vỗ bả vai tên kia, ấn hắn ngồi xuống, "Tiếp tục uống rượu."
Người nọ đi đến bên hai người, thừa dịp hai người đang uống rượu nhanh chóng xuất chưởng.
Hai người hét lên rồi ngã gục xuống, người nọ lập tức xông vào phòng giam giữ người phía sau kéo mũ trùm đầu xuống, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn.
Không phải Lục Thảng, thì là ai?
Sau khi chàng và Minh Thư tách ra, trước tiên chàng quay lại xe ngựa có Tằng thị đang ngủ đánh đến một chỗ kín đáo rồi mới trở lại khách điếm.
Nhờ có bão tuyết mà bọn sơn tặc bên ngoài cũng mang mũ trùm đầu, chàng cố ý thay quần áo của Cao Phú lại mang mũ trùm đầu, trời đã tối nên mới có thể đánh lừa được bọn chúng, chàng lại cột lên đuôi ngựa đạn lôi hỏa phòng thân, thả ngựa chạy rồi lừa Cửu ca chạy đi, lại lừa nói có một nhóm sơn tặc khác mơ ước hàng hóa, làm sơn tặc dốc toàn bộ lực lượng đuổi theo, lúc này chàng mới lẻn vào khách điếm cứu người.
Còn Minh Thư chắc vẫn còn ngây ngốc ngồi ở ngoài cửa sổ.
————
Lục Thảng không phải cố ý lừa Minh Thư, cũng không phải chàng chưa từng nghĩ đến việc để Minh Thư phối hợp cùng chàng cứu người.
Đúng như Minh Thư nói, một người dẫn sơn tặc rời đi, một người lẻn vào cứu người, là kế hoạch tốt nhất.
Lời này đã đến bên miệng nhưng chàng lại không thể nói ra.
Chàng không muốn nàng gặp nguy hiểm, nhưng với tính tình của nàng thì đâu dễ dàng nghe theo, cho nên chàng chỉ có thể lừa nàng lẩn trốn trong bụi cỏ, rồi bảo nàng ngồi yên đợi tín hiệu.
Đương nhiên, chàng sẽ không bao giờ phát tín hiệu.
Chàng có thể tưởng tượng ra bộ dáng tức giận khi Minh Thư phát hiện mọi chuyện, nhưng tức giận cũng tốt hơn ném mạng nhỏ, chàng còn muốn đưa nàng đi kinh thành, mua xiêm y mới cho nàng, để nàng trở về làm đại tiểu thư như trước.
Phòng cũng không đóng kín mít, chắc sơn tặc cũng không nghĩ ở lâu nên cũng không cài then cửa sổ, chỉ đóng lại.
Trong phòng rất khó ngửi, mùi nấm mốc, rồi rất nhiều người bị trói tay ra sau lưng nằm ngang dọc tứ tung trên mặt đất.
Lục Thảng chọn một người gần nhất rồi ngồi xổm xuống, sờ soạng bên hông người nọ, quả nhiên lấy ra giải dược mà những người này tùy thân mang theo, nhanh chóng móc ra đút thuốc cho người nọ.
Cứu xong một người, chàng vừa muốn đứng dậy, chợt thấy phía sau lưng phát lạnh, trực giác của con người đối với nguy hiểm bỗng nhiên bò lên lưng chàng, chàng đột nhiên quay đầu, một thanh đao dài chém về phía chàng.
Thì ra là bọn sơn tặc đuổi tới bên ngoài khách điếm, cảm thấy khách điếm có kỳ quặc nên một người trong số chúng quay trở lại, người này vào khách điếm thì phát hiện tên đồng lõa trông coi tiêu sư bị đánh ngất đi, lặng lẽ đi vào phòng, mới xuất hiện tình huống nguy hiểm này.
Mồ hôi lạnh chảy xuống, Lục Thảng lăn một vòng tại chỗ.
Rầm ——
Đao chưa kịp chém xuống thì bên tai chàng vang lên tiếng đồ sứ bị vỡ.
Sơn tặc đang giơ đao đột nhiên ngã xuống, đao cũng "Leng keng" rơi xuống đất, lộ ra người đứng phía sau hắn, tay Minh Thư còn giơ giữa không trung, trên mặt đất là vò rượu đã vỡ vụn.
Lục Thảng cũng giật mình —— một đao này rất hung hiểm, nếu không có Minh Thư, kể cả chàng có tránh thoát thì cánh tay cũng không giữ được.
"Cao Phú? Hả?" Minh Thư hoàn hồn, quả nhiên là bộ dáng tức giận, ngữ khí không tốt.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau, bây giờ nàng phải làm chim sẻ.
Lục Thảng biết nàng thông minh, nhưng không nghĩ tới nàng lại linh hoạt như vậy, nhanh như vậy đã suy nghĩ cẩn thận Cao Phú là chàng giả trang.
Chàng vừa muốn nói thì Minh Thư đã hung hăng trừng lại: "Trước cứu người đã, sau đó muội mới tính sổ với huynh."
Nói xong, nàng xoay người cứu người, Lục Thảng tự biết đuối lý nên không dám nhiều lời, phân công nhau cứu người.
————
Đút dược đến người thứ ba, thuốc viên trong tay Minh Thư đã dùng hết rồi, nàng học Lục Thảng sờ soạng trên người những người khác, dự định tìm giải dược đi cứu người thứ tư.
Ai ngờ sờ tới sờ lui, sờ hết bên hông, tay áo, túi trước cũng không sờ thấy giải dược, Minh Thư lại xốc vạt áo của người này lên ——
"Tiểu nương tử......!Sờ cái gì......"
Một tiếng nói mớ truyền ra, làm Minh Thư hoảng sợ, cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện người này thiên phú dị bẩm, rõ ràng mới đút dược không bao lâu, đã có dấu hiệu tỉnh lại, đang nửa mộng nửa tỉnh mà nhấp miệng, dường như đang có một giấc mộng đẹp.
Minh Thư đang muốn rút tay về, không nghĩ tới giấc mộng của hắn vẫn chưa hết, lại bắt lấy tay nàng ấn xuống ngực mình.
"Tiểu nương tử, tay nhỏ mềm quá......"
Hắn còn đang nói mớ, Minh Thư đã vô cùng bực mình, giơ tay cho hắn một cái tát.
Nhìn người này lớn lên mặt mày đoan chính, không ngờ lại có giấc mơ hạ lưu không đứng đắn như vậy, chắc chắn không phải người tử tế gì!
Hắn bị đánh đến mở to hai mắt, mộng đẹp bị vỡ nát, hắn hoàn toàn tỉnh lại, bụm khuôn mặt còn dấu tay năm ngón ngây ngốc nhìn Minh Thư.
Lục Thảng bị tiếng vang kinh động, quay đầu, Minh Thư cáo trạng: "Hắn sờ tay muội!"
"Tôi không có!" Người này bị Lục Thảng nhìn thì hoảng hốt, cũng mặc kệ tình huống lập tức giải thích.
Ánh mắt Lục Thảng rét lạnh như đá, chỉ nói: "Không muốn chết thì nhanh chóng cứu những người đi cùng đi, sơn tặc lập tức quay lại."
Người này rốt cuộc phản ứng lại thấy người đi cùng mình nằm đầy đất thì lập tức nhảy lên kêu: "Xảy ra chuyện gì vậy? Tôi nhớ rõ......!Chúng tôi gặp bão tuyết, ở tạm khách điếm, ăn cơm......!Cơm, cơm kia bị hạ mê dược!"
Hắn vừa tỉnh, đầu xoay chuyển cũng mau, không đợi Lục Thảng cùng Minh Thư giải thích liền nghĩ thông suốt.
"Biết ngươi còn không mau cứu người đi!" Minh Thư nhìn hắn thực sự không vừa mắt, ngữ khí không tốt nói.
"Được rồi." Hắn vừa gật đầu, vừa cầm một vật trang sức bên hông, cũng không cần giải dược, cầm vật đó đưa dưới mũi những người khác.
Tuy Minh Thư không biết những kĩ xảo trên giang hồ, nhưng nàng biết nhìn hàng biết xem bảo bối.
"Kim lung băng thiềm(*)?"
(*): Con cóc
Người này, rất có lai lịch.
Kim lung băng thiềm là một vật làm bằng vàng được đúc thành hình một cặp lồng tròn, dùng để bảo tồn hương liệu đặc thù được điều chế từ băng thiềm Thiên Sơn phơi khô, hương liệu này chỉ có thể giữ được bên trong hoàng kim, có tác dụng giải độc độc đáo.
Nếu chỉ là nhà giàu bình thường thì không dùng dùng nổi thứ này.
"Tiểu nương tử có kiến thức." Người này vừa cười vừa cứu người.
Dược tính của kim lung băng thiềm mạnh hơn nhiều so với giải dược bình thường, chỉ cần ngửi qua một cái, người trên mặt đất đã dần dần tỉnh lại.
"Sơn tặc đã trở lại." Lục Thảng bỗng nhiên nói.
Bên ngoài khách điếm truyền tới tiếng bước chân, sơn tặc biết trúng kế, đã chạy về.
Cũng may nhóm tiêu sư đã tỉnh lại bảy tám người, số lượng cũng không ít, mỗi người cầm binh khí lên sẵn sàng trận địa đón quân địch.
Mắt thấy sẽ xảy ra một trận hỗn chiến, Lục Thảng kéo Minh Thư, đẩy cửa sổ ra.
"Bên trong nguy hiểm, muội ra bên ngoài tìm nơi nào ẩn nấp trốn đi."
Minh Thư còn chưa kịp trả lời, Lục Thảng đã bất chấp tất cả, không rảnh lo đến nam nữ khác biệt, hai tay đặt dưới nách của nàng, bế nàng nhấc lên song cửa sổ.
Lúc Minh Thư đặt mông ngồi trên cửa sổ vẫn còn chưa phản ứng lại.
Lục Thảng đã sớm lĩnh giáo tính tình của nàng, nhân lúc nàng còn đang ngây ra, ôm chân của nàng ném ra ngoài cửa sổ.
Minh Thư cứ như vậy bị xoay hướng, sau đó, nhảy qua cửa sổ ra khỏi phòng.
Nàng không có võ công, ở lại bên trong cũng chỉ là phiền toái, không cần Lục Thảng nhắc nhở nàng cũng sẽ trốn, nhưng chàng làm như vậy, nàng lại thấy tức giận.
Dù có tức giận thì nàng cũng không có cách nào với Lục Thảng, Lục Thảng đã biến mất ở cửa sổ, trong phòng truyền đến tiếng đánh nhau, nàng chỉ có thể tìm một cây đại thụ rồi trốn ra phía sau, lo lắng đề phòng.
Ánh lửa lập lòe bên cửa sổ, bóng người đan xen đong đưa, nàng nhìn đến trong lòng run sợ, trong phút chốc một tia máu tươi phun trên giấy của cửa sổ, nàng hoảng sợ che môi.
Chém giết như vậy, nhanh chóng lan tràn từ trong phòng ra đến ngoài đến sân, nơi nơi đều là âm thanh chém giết, Minh Thư cố gắng trấn định mà trốn tránh.
Không biết bao lâu, nàng chợt nghe "Phanh" một tiếng, có người bị đánh đến vỡ cửa sổ nhảy ra ngoài, ngay tại chỗ lăn thật xa, cho đến khi đụng phải cái cây nơi Minh Thư ẩn thân.
Vận may của nàng không tốt, người này là sơn tặc, vừa thấy không phải đồng lõa thì bò dậy giơ đao liền chém, không nói nửa câu vô nghĩa.
Minh Thư ôm đầu khom người khó khăn lắm mới tránh thoát một đao, trái tim thiếu chút nữa bị dọa ngừng đập, cũng không rảnh lo đông nam tây bắc, nhanh chân chạy đi.
Xung quanh đều là cảnh người chém giết, đao quang kiếm ảnh, Minh Thư nhìn hoa cả mắt, nàng muốn tìm một nơi an toàn khác để ẩn nấp, nhưng nhìn khắp nơi cũng không có chỗ nào thích hợp, phía sau lại là người đuổi giết, ngay lúc đang hoang mang lo sợ này, có người trong lúc hỗn loạn nắm lấy cổ tay của nàng.
"Không phải đã bảo muội trốn đi sao!" Lục Thảng vô cùng tức giận, trên tay cầm trường đao không biết lấy từ đâu, lưỡi dao dính máu tươi đang nhỏ giọt.
Minh Thư ủy khuất, nàng đã trốn kĩ lắm rồi, ai biết vẫn bị sơn tặc nhìn thấy.
Hai người cũng chưa có cơ hội nói chuyện vô nghĩa, phía sau đã có ánh đao lóe lên, có người gào rống: "Cháu trai, đứng yên ông mày cho một đao!"
Nghe thanh âm hình như là Cửu ca.
Một đao này cuốn lên hạt tuyết, mắt Minh Thư bị tuyết rơi vào đến nỗi tròng mắt khó mà mở to, chỉ đi theo Lục Thảng né tránh trái phải, tránh khỏi nơi này, nhưng Cửu ca kia lại không bỏ qua cho Lục Thảng, có lẽ là nhận ra Lục Thảng là người lừa hắn, cho nên nhất định phải đuổi giết chàng không bỏ qua.
Hai người lùi đến bên ngoài khách điếm, Cửu ca nhìn ra Minh Thư là nhược điểm của Lục Thảng, đao hướng về phía Minh Thư để bức bách Lục Thảng.
Công phu của Lục Thảng sàn sàn như hắn, nhưng vì có Minh Thư nên chỗ nào cũng có hại, không bao lâu đao trên tay bị chém một phát, đao bị đối thủ đánh rơi.
Hai người bị bức đến phía trên đường núi.
Một đao nghiêng tới, Cửu ca cười dữ tợn muốn lấy tính mạng của Minh Thư, mắt thấy cứ như vậy thì Minh Thư sẽ gặp nguy hiểm, thể lực của Lục Thảng cũng đã cạn kiệt, chàng dùng sức đẩy Minh Thư ra, tránh đi lưỡi đao của Cửu ca nhào lên ôm eo của Cửu ca, lăn sang một bên, bỗng nhiên không tiếng động mất đi tung tích.
Minh Thư hoàn hồn, vội vàng bước qua, dưới chân suýt nữa dẫm vào không khí, nàng nhanh chóng rụt lại.
Dưới chân, là vực sâu.
Gió tuyết quá lớn, đêm quá đen, ai cũng không nhìn thấy, một phía khác của đường núi là vực sâu.
Một lăn này, hai người không tiếng động mà rơi xuống vực sâu.
Minh Thư nhìn vực sâu giống như không thấy đáy, ngơ ngẩn ngồi xổm xuống, từng cảnh ở chung với Lục Thảng trong thời gian qua hiện lên trong đầu, nàng bỗng nhiên cực kì bi ai.
"A......!Huynh......"
Một tiếng này gọi ra khỏi miệng, tất cả những chuyện không thể tin ban đầu tựa hồ đều thành hư vô.
"A huynh ——"
Nàng kêu lên xé họng, gọi chàng dưới vực sâu..